Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 108: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (11)




Buổi khảo thí được tổ chức ở một sân thi đấu rộng lớn, tại đó chỉ có duy nhất một lôi đài. Các đệ tử tham gia thi đấu sẽ ngồi ở dưới lôi đài quan khán, ngoại môn và nội môn đệ tử tách riêng.

Khác với những lần trước, hôm nay ở trên khán đài bày những bảy vị trí. Vừa nhìn thấy dư ra một vị trí, đệ tử bên dưới càng thêm kích động, biết rằng sư thúc tổ sẽ thật sự tới.

Lúc gần đến giờ, tông chủ cùng các vị trưởng lão đến. Tại vị trí chủ vị đặt hai ghế ngồi, tông chủ ngồi ở bên phải, bên trái để trống, năm vị trưởng lão còn lại thì chia theo thứ tự ngồi ở hai bên, vị trí ghế ngồi hơi thấp một chút so với hai vị trí đặt ở chủ vị.

Một lát sau, Lãnh Quân và Vương Hiểu Linh đến. Thấy hắn đến, tông chủ, năm vị trưởng lão cùng toàn bộ đệ tử đang có mặt tại đây đồng loạt đứng dậy. Tông chủ và trưởng lão còn đỡ, mấy vị đệ tử ai cũng đều khẩn trương hết lên, mắt ngóng theo thân ảnh của Lãnh Quân, trong mắt đều là kính ngưỡng.

Chương Hiển vui vẻ mời Lãnh Quân đến ngồi bên cạnh mình, sau đó quay sang nói với Vương Hiểu Linh, "Sư muội, ngươi xuống dưới ngồi với nhóm Triệu Lâm đi nhé."

Triệu Lâm là đại đệ tử của hắn.

Vương Hiểu Linh gật đầu đáp "Vâng" một tiếng, đang định đi xuống hội họp với nhóm quan môn đệ tử thì Lãnh Quân bỗng đưa tay giữ nàng lại.

"Khoan đã," hắn quay sang nhìn Chương Hiển, "Nàng là sư muội của ngươi."

Chương Hiển có chút ngây ngốc, không bắt được tần sóng của hắn, "Vâng? Ý sư thúc là...?"

"Nếu nàng đã là sư muội của các ngươi, vậy nàng nên ngồi cùng hàng với các ngươi mới phải. Nàng thân là sư cô, sao có thể ngồi cùng với nhóm sư điệt được?"

Chương Hiển sửng sốt giây lát, sau đó lập tức có phản ứng, tươi cười nói, "Sư thúc nói đúng, là ta suy xét không chu toàn."

Nói rồi hắn gọi đệ tử mang thêm một chiếc ghế đến đặt ở cuối hàng bên trái, lúc này, số lượng ghế ở hai bên vừa vặn bằng nhau.

Vương Hiểu Linh đang định đi đến chiếc ghế mới được thêm vào thì Lãnh Quân lại giữ nàng lần nữa. Lần này, hắn không nhìn Chương Hiển mà đối với nhị trưởng lão và tứ trưởng lão đang ngồi ở phía dưới hắn nói, "Nàng có chút bám ta, các ngươi không ngại chứ?"

Nhị trưởng lão và tứ trưởng lão lập tức hiểu ý, nhanh chóng cười đứng lên ngồi lùi về phía sau một chỗ, xua tay nói, "Tự nhiên rồi, sư thúc khách khí. Sư muội, mau mau ngồi."

Lúc này đây Vương Hiểu Linh đã xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người, đối với hai vị trưởng lão nở nụ cười áy náy, hơi nhún gối thi lễ cảm tạ bọn họ rồi ngồi vào chỗ nhị trưởng lão mới vừa nhường ra.

Nàng bám hắn lúc nào chứ?! Đó còn không phải do tính cách nguyên chủ như vậy sao?!

Hắn vậy mà dám nói thẳng ra trước mặt mọi người là nàng bám hắn!!! Sau này nàng sao dám nhìn thẳng bọn họ đây???

Tuy trong lòng thầm oán Lãnh Quân, ngoài mặt nàng lại biểu lộ dè dặt cùng lo lắng. Lãnh Quân nhìn thấy bèn đưa tay vỗ đầu nàng, dùng chú thuật khiến cho chỉ có nàng nghe được nói, "Không có việc gì, bọn họ sẽ không để ý."

Lúc này Vương Hiểu Linh mới nhẹ thở phào, gật đầu nói với hắn, "Vâng, đệ tử đã biết."



Cũng may Thiên Kiếm tông luôn luôn hòa thuận, đồng tâm đồng lòng, nếu không sự việc ngày hôm nay rất có thể sẽ khiến bọn họ nảy sinh ác cảm với nàng, cảm thấy nàng ỷ vào Lãnh Quân mà đánh mặt bọn họ trước toàn thể các đệ tử, hoặc thậm chí là nảy sinh tâm tư không phục với Lãnh Quân.

Thấy tâm trạng nàng đã ổn, Lãnh Quân thu tay lại, lãnh đạm nhìn thẳng phía trước.

Đúng lúc này, Vương Hiểu Linh lại đột ngột cảm nhận được ác ý phóng về phía mình. Không cần suy nghĩ, nàng theo bản năng nhìn về phía Thanh Nhã, quả nhiên thấy nàng ta vội vàng thu lại biểu tình, hướng nàng nở nụ cười mỹ lệ ôn hòa.

Vương Hiểu Linh chưa muốn xé rách mặt với nàng, liền cười ngại ngùng đáp lại.

Xem ra trong lòng nàng ta, Lãnh Quân không chỉ đơn thuần là sư thúc. Nếu không, tại sao lúc nàng mới đến nàng ta không lộ ra ác ý, chỉ đến khi Lãnh Quân lên tiếng muốn nàng ngồi ở bên cạnh hắn, lại còn sờ đầu nàng, nàng ta mới ghen ghét trừng nàng?

Người đến đông đủ, buổi khảo thí nửa năm một lần chính thức bắt đầu.

Dựa theo thứ tự trong danh sách, từ cao đến thấp, trọng tài lần lượt gọi từng ngoại môn đệ tử tiến lên lôi đài, sau đó để bọn họ tự do chọn một đối thủ bất kỳ trong một trăm nội môn đệ tử để thi đấu. Mỗi người chỉ có thể tham gia thi đấu một lần, cũng có nghĩa ngoại môn đệ tử chỉ có một lần cơ hội, và nội môn đệ tử cũng chỉ có một lần nguy cơ.

Ngoại môn đệ tử có xếp hạng càng cao sẽ càng được ưu tiên, nên bọn họ thường chọn người có xếp hạng càng thấp để thi đấu. Tuy vậy, sự chênh lệch giữa người có xếp hạng cao nhất và thấp nhất không quá lớn nên chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến toàn cục.

Vương Hiểu Linh xem một vòng, phát hiện trong nhóm ngoại môn đệ tử không có bóng dáng ba người Trịnh Như, cũng không ngạc nhiên mấy. Bọn họ mới vào Thiên Kiếm tông được ba tháng, lại không có thiên phú nghịch thiên như nàng, sao có thể trong vòng ba tháng đã đột phá lên Trúc Cơ kỳ được.

Nhưng nhìn qua bên nội môn đệ tử, nàng thật ra lại thấy một người quen.

Thương Kỳ, lúc trước phụ trách hướng dẫn nàng cùng đám Trịnh Như tu luyện.

Tương tự như ngoại môn đệ tử phải nhận nhiệm vụ làm công ở thiện phòng hay dược điền, nội môn đệ tử cũng phải nhận nhiệm vụ, chỉ là nhiệm vụ của bọn họ "cao cấp" hơn một chút. Ai tu vi hơi thấp thì đảm nhận công việc hướng dẫn ngoại môn đệ tử tu luyện, cao hơn một chút thì phụ trách canh gác núi Thiên Vân và nơi ở của tông chủ và các trưởng lão, cao hơn nữa thì có thể ra ngoài săn thú hay yêu ma.

Thương Kỳ lúc trước phụ trách hướng dẫn các nàng, hiện tại có mặt ở đây cũng không phải quá kỳ lạ.

Lúc đến lượt hắn bị người khiêu chiến, Vương Hiểu Linh nhớ đến hắn từng đối với 'mình' chiếu cố, tâm cũng có chút hy vọng hắn sẽ không bị đánh bại.

Đối thủ của hắn là một đệ tử vừa qua Tâm Động kỳ không lâu, xét về mặt tu vi thì hai người ngang nhau, nhưng Thương Kỳ lại ở Tâm Động kỳ lâu hơn hắn nên có nhiều kinh nghiệm hơn.

Cuối cùng, y theo Vương Hiểu Linh mong đợi, Thương Kỳ chiến thắng.

Hắn nhẹ nhõm thở phào một hơi, chắp tay thi lễ với đệ tử đối diện rồi bước xuống lôi đài.

Lúc xoay người, ánh mắt hắn không tự chủ hướng lên phía khán đài cao cao nhìn qua, chỉ dừng lại ở đó một giây đã thu lại tầm mắt.

Vương Hiểu Linh thấy hắn bỗng nhìn qua đây thì hơi giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã dời mắt đi, khiến nàng cũng không rõ hắn rốt cuộc nhìn mình hay là nhìn Lãnh Quân.



Một trăm trận đấu, kéo dài đến buổi chiều mới kết thúc, cuối cùng có 23 ngoại môn đệ tử giành chiến thắng tiến vào nội môn. Hai mươi ba người này lại được dò hỏi nguyện vọng muốn tiến vào phong nào, sau đó lại để các phong chủ, cũng là năm vị trưởng lão, trả lời xem có nguyện ý nhận vị đệ tử đó vào phong mình hay không. Tốn thêm hai khắc, cuối cùng cũng sắp xếp xong cho 23 vị đệ tử.

Khảo thí vừa kết thúc, Lãnh Quân liền đứng lên nói câu cáo từ với Chương Hiển. Chương Hiển trước đó đã biết kế hoạch của hắn và nàng nên không ngạc nhiên, đối với hắn có mặt tại đây hôm nay đã vô cùng hài lòng, tươi cười nói câu chúc thuận lợi bình an rồi tiễn hai người.

Vương Hiểu Linh bái chào bọn họ, sau đó theo Lãnh Quân xuất kiếm ra, đạp lên kiếm rồi cùng hắn bay đi.

Thanh kiếm này không phải là Ly Băng kiếm, mà là một thanh tiên khí khác Lãnh Quân mới đưa cho nàng không lâu, dùng làm tấm mộc cho Ly Băng kiếm.

Vương Hiểu Linh dừng ở Trúc Cơ đã lâu, tất nhiên ngự kiếm phi hành cũng đã học được, chỉ là quá trình học không mấy suôn sẻ.

Mấy ngày đầu, nàng vì không giữ được thăng bằng nên liên tục rớt khỏi kiếm, cũng may Lãnh Quân luôn ở phía dưới kịp thời bắt được nàng, nếu không hiện tại hẳn nàng cũng không thể lành lặn được như này.

Nhưng thiên phú của nàng rất cao, không mất bao lâu đã học xong ngự kiếm phi hành, chuyện rơi khỏi kiếm cũng không xảy ra nữa, khiến nàng thật ra âm thầm tiếc nuối một trận.

Không rơi khỏi kiếm nữa cũng đồng nghĩa không được Lãnh Quân ôm nữa...

Nhưng sau đó nàng đã lập tức tự phỉ nhổ bản thân.

Sao nàng lại có thể có suy nghĩ như vậy được chứ! Có khác gì sắc nữ lưu manh không?!

...Muốn ôm ấp thì đợi tóm được hắn tới tay lại tính!

"Sư phụ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?" Bay ra khỏi lãnh địa của Thiên Kiếm tông, Vương Hiểu Linh hỏi hắn.

"Đến Vạn Vạn lâm."

"Vạn Vạn lâm?"

"Vạn Vạn lâm cách Thiên Kiếm tông trăm dặm về hướng Tây, diện tích vạn dặm, sinh vật vạn loài, nên mới được gọi là Vạn Vạn."

Vương Hiểu Linh "À" một tiếng, lại nghe hắn nói tiếp, "Ngươi ba tháng qua chỉ tu luyện, hiện tại cần kiếm kinh nghiệm thực tiễn để củng cố tu vi. Nếu may mắn thì trong quá trình chiến đấu, ngươi sẽ tìm được cơ hội để đột phá luôn."

"Vâng."

Hai người cùng nhau bay mấy canh giờ, trước khi trời tối vừa vặn đến Vạn Vạn lâm. Bởi vì bên trong Vạn Vạn lâm có rất nhiều yêu thú cùng thảo dược quý hiếm nên nơi này thường xuyên có người ra vào, các nhà trọ tửu lâu cũng dần dần mọc lên như nấm ở xung quanh bìa rừng.

Trời sắp tối, Lãnh Quân liền không tính toán lúc này dẫn nàng vào rừng, bèn tìm một quán trọ ở qua đêm. Sáng hôm sau, mặt trời vừa mọc, hai người liền trả phòng, trên người không mang theo bất cứ hành trang nào rời khỏi quán trọ, tiến thẳng vào Vạn Vạn lâm.