Lãnh Quân từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đầy đủ dụng cụ, từ dao thớt đến vỉ nướng, sạch sẽ lưu loát xử lý con thỏ. Sau đó hắn lại lấy ra các loại gia vị, thành thạo tẩm ướp. Khoảng mười lăm phút sau, hắn tạo một ngọn lửa nhỏ rồi đem con thỏ đi nướng.
Chẳng mấy chốc, mùi thỏ nướng thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp khu rừng.
Vương Hiểu Linh nhịn không được hít hít mấy hơi, mùi thơm thấm đến tận ruột gan khiến dạ dày nàng không nghe lời réo lên vài tiếng.
Nàng chột dạ liếc sang nhìn Lãnh Quân, quả nhiên thấy hắn cũng đồng dạng nhìn sang bên này, trong mắt mang theo ý cười khiến nàng xấu hổ, hừ một tiếng quay mặt đi.
Ý cười trong mắt Lãnh Quân càng thêm đậm.
Một lúc sau, con thỏ được nướng tốt, Lãnh Quân cầm theo nó đến trước mặt Vương Hiểu Linh. Lúc này tuy nàng vẫn không thèm nhìn hắn nhưng so với lúc trước quay lưng về phía hắn thì đã tốt hơn nhiều.
"Tiểu Linh, ta nướng xong rồi, ngươi muốn nếm thử không?" Lãnh Quân mềm giọng hỏi.
Vương Hiểu Linh mím môi không trả lời.
Lãnh Quân cũng không tức giận, xé một chiếc đùi góc tư ra đưa đến trước mặt nàng, ôn nhu nói, "Còn nóng ăn mới ngon, ngươi không tính nếm thử một chút tay nghề của ta sao?"
Hắn đem đùi thỏ huơ huơ trước mặt nàng, mùi hương của gia vị tỏa ra nức mũi đánh thức con sâu đói bụng trong nàng, vì được canh lửa tốt nên thịt thỏ vừa chín tới, non mềm mọng nước, óng ánh lớp mỡ béo ngậy.
Vương Hiểu Linh giận dỗi xoay đầu mấy lần không muốn nhìn đến đùi thỏ, nhưng Lãnh Quân lại cứ bám theo nàng không tha, cuối cùng Vương Hiểu Linh cũng nhịn không nổi dụ hoặc, há miệng cắn một miếng.
Thịt thỏ có chút dai dai, lại vừa béo vừa ngọt, gia vị được tẩm ướp đậm đà vừa đủ khiến nàng nhất thời không kiềm chế được, hai mắt liền sáng lên, kinh ngạc nhìn hắn.
"Ngon không?" Lãnh Quân cười hỏi nàng.
Hắn vừa lên tiếng, Vương Hiểu Linh lập tức nhớ ra nàng vẫn còn dỗi hắn, liền biến đổi sắc mặt trừng hắn, nhưng miệng vẫn không nhịn được cắn thêm một miếng thịt thỏ.
Khóe môi Lãnh Quân nâng lên càng cao, trong mắt toát ra ôn nhu cùng dung túng, cũng không ngại thân phận ngồi xuống trước mặt nàng, đút nàng ăn thịt thỏ.
Lãnh Quân cực kỳ phối hợp, nàng ăn đến đâu liền điều chỉnh đến đó, cầm đùi thỏ đặt trước miệng nàng không xa không gần, đến khi nàng ăn xong, khóe miệng chỉ dính một chút mỡ, cả khuôn mặt đều sạch bong. Trên đùi thỏ còn dính lại chút thịt, Lãnh Quân đưa tay xé nốt rồi đút cho nàng.
Vương Hiểu Linh từ đầu đã không khách khí, lúc này cũng không giả bộ ngại ngùng, há miệng ăn lấy.
Ăn xong một cái đùi góc tư, Vương Hiểu Linh cũng lửng bụng, Lãnh Quân vứt phần xương thừa ra xa, một con thú không nhìn rõ hình dạng liền xẹt qua ngậm lấy khúc xương rồi chạy biến mất tăm.
"Ăn ngon chứ?"
Vương Hiểu Linh nhìn hắn ôn hòa hỏi mình, rốt cuộc cũng không dỗi hắn được nữa, cứng miệng nói, "Còn tạm."
Lãnh Quân cười khẽ, đem cái đùi còn lại ném vào nhẫn trữ vật rồi bắt đầu ăn những phần khác của con thỏ, "Tiểu Linh ăn được là tốt rồi."
Vương Hiểu Linh bĩu môi, thấy hắn không ăn phần đùi mà chỉ ăn phần ức dai nhách thì nghi hoặc, nhưng nàng lại cố nhịn không hỏi. Đợi đến khi hắn ăn được một nửa phần thịt ức, nàng mới không nhịn được nữa mà mở miệng, "Sao ngài không ăn cái đùi?"
"Để dành cho ngươi," hắn thản nhiên trả lời.
Hảo, lúc này ngay cả giả vờ cứng miệng nàng cũng không làm được nữa, tâm đều hóa thành một bãi mật ngọt.
Ăn xong bữa trưa, hai sư đồ đứng dậy tiếp tục đi tìm yêu thú phù hợp cho nàng chiến đấu. Bởi vì tu vi nàng còn thấp nên bọn họ không tính vào sâu nữa, chỉ loanh quanh ở bên ngoài đi mấy vòng, cuối cùng cũng gặp được con thú thứ hai phù hợp với yêu cầu.
Là một con Kim Điêu hệ kim.
Hình dáng bên ngoài trông có nét giống với đại bàng, lông vũ toàn thân đều mang theo sắc kim rực rỡ, trông thật ra rất đẹp mắt.
Chỉ là tính tình so với con Hỏa Tích lúc sáng thì càng thêm nóng nảy, nhất là khi nó phát hiện bản thân đã bị nhốt trong kết giới.
Lúc này đối thủ chỉ là một con chim, bề ngoài còn xinh đẹp như vậy, Vương Hiểu Linh tự nhiên không có ám ảnh tâm lý, lấy ra thanh tiên kiếm xông lên chiến đấu với nó.
Kim Điêu cũng ở Tâm Động kỳ, nhưng nó lại biết bay nên khó đối phó hơn đôi chút. Nó có một chiêu thức, mỗi lần đập cánh sẽ có hàng loạt lông vũ phóng ra. Lông vũ sắc như thiết, ở dưới ánh mặt trời liền tỏa ra ánh sáng vàng óng ánh, nhìn thoáng qua còn tưởng như được làm từ vàng nguyên chất.
Mỹ lệ là vậy, nhưng nếu bị trúng chiêu, cả người liền biến thành cái sàng.
Một trên không, một dưới đất, mỗi khi Kim Điêu phóng chiêu, Vương Hiểu Linh sẽ vận linh lực dưới chân nhanh chóng né tránh, nếu như né không kịp nàng lại giơ kiếm lên, đánh văng mấy thanh kim vũ còn sót lại.
Kim Điêu dù sao cũng mới ở Tâm Động kỳ, năng lực có hạn, mỗi lần chỉ có thể phóng ra trên dưới mười kim vũ, phóng xong lại phải nghỉ ngơi vài phút. Vương Hiểu Linh lợi dụng những lúc này, vận chuyển linh lực lên kiếm, huơ tay chém một đường, linh lực hình kiếm uy mãnh phóng thẳng đến Kim Điêu.
Trước giờ nàng chỉ tu luyện ở trong Huyền Băng động nên lúc này đây dù chỉ đơn thuần là phóng thích linh lực, linh lực của nàng lại mang theo cả hàn khí lạnh băng, đối với động vật quanh năm suốt tháng sống ở Vạn Vạn lâm ấm áp mát mẻ thì có chút chịu không nổi.
Qua mấy đợt tấn công, con Kim Điêu dần dần thấm mệt, Vương Hiểu Linh lại luôn sử dụng cùng một chiêu thức phản công nên Kim Điêu dần mất cảnh giác, có chút xem thường nàng.
Nhưng nàng đợi chính là giây phút như vậy.
Vương Hiểu Linh vận hết toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể, ngón tay thoăn thoắt kết ấn, nhân lúc Kim Điêu còn chưa kịp phát hiện động tác của nàng đã thay đổi, nàng vung kiếm về phía nó, một đóa sen băng tinh xảo bay thẳng đến Kim Điêu.
"Băng Liên Bạo Nộ!"
Lúc này Kim Điêu mới nhận ra không ổn, nó vội vàng vỗ cánh hòng né tránh, nhưng vẫn là đã muộn.
Đóa sen băng vừa chạm vào nó liền nổ tung, các cánh hoa băng sắc mỏng bắn ra xung quanh, mang theo hàn khí lạnh kinh người.
Kim Điêu đau đớn hét lên một tiếng rồi ngã uỵch xuống đất.
Toàn bộ cánh phải của nó đều bị phá hủy, lông vũ kim sắc rơi rụng khắp nơi, trên thân thể có vài vết thương mảnh và nông do bị cánh hoa băng cắt qua, máu đỏ chảy xuống xen lẫn với sắc vàng tạo thành một vẻ đẹp quỷ dị.
Một bên cánh bị trọng thương, Kim Điêu không thể tiếp tục bay được nữa, nó nằm rạp trên đất, trong miệng luôn phát ra tiếng rên chói tai. Lúc thấy Vương Hiểu Linh đến gần, nó giương mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng phẫn nộ.
Lãnh Quân nhanh chóng tiến lên, đưa tay che trước mặt nàng, Vương Hiểu Linh còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe hắn nói, "Nữ hài tử không nên nhìn cảnh này."
Vương Hiểu Linh nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên không nghe thấy tiếng Kim Điêu rên rỉ nữa thì vội kéo tay hắn xuống, liền thấy trên mặt đất ngoại trừ một vài sợi lông vũ kim sắc và vũng máu ra thì không còn gì khác cả.
"Kim Điêu đâu rồi?" Vương Hiểu Linh ngạc nhiên hỏi.
"Ở trong nhẫn của ta," Lãnh Quân thu tay lại, sau đó cất bước tiến về phía trước, "Đi thôi."
Vương Hiểu Linh bĩu môi, nhanh chóng đuổi theo hắn.
Che che giấu giấu gì chứ? Lúc nãy khi giết con Hỏa Tích sao không che mắt nàng?!! Hiện tại che một con chim thì có ích lợi gì???
Dỗi thì dỗi, đối với hành động săn sóc và quan tâm của hắn, Vương Hiểu Linh vẫn cảm thấy tâm ẩn ẩn ngọt ngào.
Tuy vừa rồi nàng chiến thắng Kim Điêu nhưng nàng lại rất rõ ràng, nếu không phải có Lãnh Quân tạo ra kết giới cản trở hành động của nó, kết quả cuộc đấu chưa chắc đã như vậy. Bởi vì Vương Hiểu Linh vẫn cần kiếm thêm kinh nghiệm chiến đấu, cộng thêm nàng vẫn chưa đột phá nên hai người họ tiếp tục loanh quanh ở trong Vạn Vạn lâm thêm vài ngày.
Mãi đến nửa tháng sau, nàng mới đột phá.
Cũng không phải vì gặp nguy hiểm nên mới đột phá, chỉ đơn giản là kết thúc trận đấu, cảm giác đột phá tự nhiên đến, Vương Hiểu Linh liền ngồi xuống tại chỗ để đột phá, còn Lãnh Quân thì đứng ở bên cạnh canh chừng cho nàng.
Nàng chỉ mới ở Trúc Cơ nên đột phá không khó khăn, một khi đã có cảm giác, mọi chuyện còn lại đều như nước chảy thành sông.
Sau khi đột phá, Lãnh Quân không dẫn nàng quay về tông môn ngay mà ở lại Vạn Vạn lâm thêm nửa tháng nữa, mục đích là để giúp nàng củng cố tu vi.
Suốt một tháng ở nơi này, nàng giết qua không biết bao nhiêu yêu thú, kỹ năng chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều, trong nhẫn trữ vật của Lãnh Quân cũng chất đầy xác yêu thú, bởi vì lông móng da máu của bọn chúng đều có thể dùng để làm nguyên liệu luyện dược và luyện khí.
"Băng Liên Bạo Nộ!!"
Vương Hiểu Linh xoay kiếm trong tay, phóng đóa sen băng về phía con rắn dài năm mét trước mặt. Con rắn lúc này đã bị thương, di chuyển không còn nhanh nhẹn nên không kịp né tránh, nháy mắt liền bị nàng giết chết.
Tích tắc sau đó, Lãnh Quân vung tay lên, xác con rắn liền biến mất vào hư không.
"Như vậy là được rồi, chúng ta nên về thôi."
"Vâng," Vương Hiểu Linh ném kiếm vào trong nhẫn trữ vật, xoay người bước theo sau hắn đi ra ngoài.
"Những ngày qua ngươi biểu hiện rất tốt, đến lúc về ta sẽ luyện cho ngươi vài viên Trú Nhan Đan, lông vũ của Kim Điêu cũng có thể luyện chế thành vũ khí, nhưng cấp bậc sẽ thấp, ngươi đem nó làm vật trang trí cũng được," Lãnh Quân vừa đi vừa nói.
"Trú Nhan Đan? Vũ khí? Ngài biết cả luyện dược và luyện khí sao?" Vương Hiểu Linh kinh ngạc nhìn hắn.
Nhận ra được tia ngưỡng mộ trong mắt nàng, không hiểu sao Lãnh Quân lại cảm thấy rất có thành tựu, có chút vui vẻ nói, "Ân, sống quá lâu nên học vài thứ."