Ca sĩ tuyến 18 mặt trời nhỏ dịu dàng – cún bự cứng đầu – mỹ nhân tóc dài tiểu công Rối loạn lưỡng cực – thân thế bi thảm – nhà văn nhạy cảm – thỏ con chán đời thụ Ngụy Nam Tô × Bắc Niệm – “Trên mảnh đất cằn cõi của tôi, em là đóa hồng cuối cùng.” Tôi là Bắc Niệm, 26 tuổi, người bị bệnh hưng trầm cảm. Trước khi chọn nhảy sông chấm dứt sinh mạng, từng là một giáo viên dạy Ngữ văn Tiểu học. Không may là, tôi đã được cứu, khi tôi mở mắt ra lần nữa… “Ngụy Nam Tô, hồng đậu mọc chốn “Nam”, xuân đưa gió ấm chén Đồ “Tô”. “Anh đương nhiên không phải kẻ hèn nhát. Niệm Niệm, anh là dũng sĩ của em, hoa hồng nhỏ của em.” Xin lỗi, thần chết Thanatos, tôi không muốn đi thăm ông nữa. Cuối cùng tôi đã gặp được —— Flora của tôi, hoa hồng tôi yêu, cũng yêu tôi. “Tôi là một người tuyệt vọng, là một lời nói chẳng có tiếng vang, Từng mất đi mọi thứ, rồi lại có được tất cả. Sợi dây cuối cùng, buộc lấy khát khao cuối của tôi nơi người Trên mảnh đất cằn cõi của tôi, Người là đoá hồng cuối cùng.” - -- (Quyển sách này dùng lời tường thuật của Niệm Niệm, đây là câu chuyện của Bắc Niệm, cũng là câu chuyện của hàng ngàn hàng vạn người giống như Bắc Niệm.)