(Một)
Một du hồn cô độc, trôi dạt trong bóng đêm, mất đi cả cái bóng.
Các toà nhà san sát nhau, khói bẩn màu xám bao trùm màn trời, tựa như một ao tù đen đặc chẳng thấy được ánh sao.
Ngay cả vì sao bơ phờ.
Đèn neon nhấp nháy liên tục biểu lộ xã hội sầm uất, người qua đường trên vỉa hè đi lại vội vàng, thậm chí không rảnh bố thí một ánh mắt cho người kế bên.
Thế giới tựa như một cỗ máy vận hành mãi mãi khổng lồ, tất cả sự vật đều chuyển động thật nhanh chóng theo quỹ đạo vốn có.
Trước mắt của tôi xoay nhanh như gió, trên cầu có một bóng quỷ vặn vèo dữ tợn đi qua, mở to cái miệng máu bổ nhào vào tôi, tôi né đi, nhưng lại va vào một người khác.
Đau! Trên mặt đau rát như bị roi quất mạnh, bên người truyền đến một tiếng thét chói tai:
"Đêm hôm đứng trên cầu làm gì vậy! Không nhìn đường hả? Va vào người tôi rồi đây, đúng là đồ thần kinh!"
Ồ, chỉ có tiếng la mắng sắc bén quẩn quanh tôi, muốn khiến tôi làm chất dinh dưỡng nuôi lớn nó.
Nào, nhắm mắt lại, vươn hai vai.
Đếm ngược ba số:
3
2
1
Tôi kiên quyết nhảy từ trên cầu xuống, ánh đèn lộng lẫy chiếu lên mặt sông, phản chiếu ánh sáng năm màu trong vắt.
Tôi là một chú chim gãy cánh, đang nhanh chóng rơi xuống, rơi xuống.
Cảm giác lạnh lẽo gặm nhấm cơ thể tôi từng chút, nước sông chui vào khoang mũi, đau như kim chích, ý thức dần dần bị nhấn chìm trong nước sâu.
Có một giây lát, tôi đã nhìn thấy tử thần Thanatos, thân thiết vẫy chào ông:
"Này! Ông xem tôi sống trên đời này bất lực như vậy."
"Trong địa ngục, xin hãy quan tâm nhiều hơn."
(Hai)
Tôi tên Bắc Niệm, 26 tuổi, tôi có bệnh hưng trầm cảm.
Có người bảo bệnh hưng trầm cảm là bệnh thiên tài, nghe buồn cười thật.
Ít nhất, tôi không phải thiên tài.
Không lúc nào tôi không sống trong cuộc sống đau khổ. Tôi không phải Van Gogh, không phải Hemingway, cũng chẳng phải Hitler.
Trước khi chọn nhảy sông chấm dứt sinh mạng mình, tôi từng là một giao viên Ngữ văn Tiểu học rất bình thường, rất bình thường, rất bình thường.
(Ba)
"Một người có thể bị hủy diệt, nhưng không thể bị đánh bại."
Tôi từng coi câu nói trong [Ông lão và biển cả] của Hemingway làm lời răn mình.
Nhưng sau này, tôi nhận ra tôi đã xem nhẹ một việc rất quan trọng ——
Đó chính là cái chết của Hemingway.
Một anh hùng kiên cường, một người theo chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối, một nhà văn học vĩ đại, đã dùng một cây súng săn kết liễu đời mình.
"Trầm cảm trong lòng giống như một con chó đen, một khi có cơ hội sẽ cắn chặt lấy tôi." Đây là lời Winston Churchill miêu tả trầm cảm.
Sau này được tôi khắc lên tường.
(Bốn)
Thời thơ ấu của hầu hết mọi người miêu tả bằng những từ ngữ đẹp đẽ như thiên đường, lạc viên vân vân.
Nơi đó cất giấu kẹo bông gòn mềm mại, ngọt lịm; có vòng quay ngựa gỗ xoay vòng; có giày xinh đẹp vừa chân, vừa giậm chân là sẽ phát sáng; có bút sáp màu dùng không hết... Những sắc màu rực rỡ vui vẻ như cầu vồng ấy là tuổi thơ tôi không với tới.
Tôi là một con chó con cả ngày lang thang ở đầu đường, bị người ta mắng chửi, quát tháo đến lớn.
Lớn lên thành một con chó giữ nhà.
Tuổi thơ của tôi, là thứ khiến người ta sợ hãi, là màu xám của tuyệt vọng, là màu sắc mục nát. Không có kẹo bông gòn mềm mại, ngọt lịm, cũng không có giày đẹp vừa chân.
Chỉ có một căn nhà nhỏ tồi tàn bẩn thỉu, một chiếc giường gỗ cũ vừa ngồi lên là kêu kẽo cà kẽo kẹt không ngừng, bức tường gạch đỏ ọp ẹp sắp sửa sụp bên ngoài.
Nằm trên giường người mẹ ốm yếu của tôi, rục rịch dưới đất ông bố mê bài bạc đã say xỉn, nói mê sảng.
Bố là một tên khốn danh xứng với thực, khốn đến độ mẹ đau ốm trên giường còn đem tiền đi mua rượu và đánh bài.
"Rượu! Rượu! Rượu của tao đâu? Mẹ nó, hai mẹ con bây giấu rồi đúng không? Một đứa ma bệnh, làm tốn tiền của ông, sao mày vẫn còn sống! Sao mày chưa đi chết đi!"
"Bắc Niệm! Mẹ nó đừng lề mề nữa, học con khỉ! Đi mua rượu!"
Mỗi lần về nhà, nhìn thấy ông bố say xỉn, tôi sẽ vô thức run rẩy cả người, run đến mức bắp chân chuột rút.
Ông ta uống say rồi sẽ đánh mẹ tôi.
Tôi rất sợ, tôi kéo bố tôi như điên, lúc ấy, ông ta sẽ đánh luôn tôi.
"Đánh chết mày! Đánh chết bọn mày! Bớt lo! Bớt tiền!"
Trong nhà vang vọng tiếng mắng chửi của bố, bố không thích chúng tôi.
Một lần ác nhất, ông ta cầm chai bia đánh vào đầu tôi, đánh vỡ đầu chảy máu. Sau đó, ném tôi ra ngoài tự sinh tự diệt.
Tôi không muốn thừa nhận ông ta là bố của tôi, nhưng tôi không thể thay đổi sự thật ông ta là bố tôi. Tôi không dám phản kháng ông ta, chỉ có thể cắn răng chịu đau và mệt.
Sức khoẻ của mẹ ngày càng xấu đi, đầu mẹ bạc trắng, đôi mắt đục ngầu. Rõ ràng khi đó tôi vừa lên cấp hai, bà mới ba mươi mấy tuổi, nhưng lại tiều tùy như một cụ già.
Mà bố chưa từng lo cho sức khoẻ của mẹ, ông ta chỉ yêu rượu của ông ta.
Điều duy nhất khiến cho tôi cảm thấy may mắn là, ông ta không bảo tôi nghỉ học.
Có lẽ bởi vì mỗi lần tôi thi sẽ nhận được học bổng, có lẽ ông ta cũng mong có ngày tôi có thể nổi trội hơn người, kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền.
Tiền, có thể cho bố tôi có đủ rượu uống.
Đồng phục màu lam giặt đến bạc màu, giày thể thao đã cũ, rách rướm lộ cả đầu ngón chân xin từ nhà họ hàng, là kết hợp bất biến của tôi.
Tôi rất ngưỡng mộ những bạn học ăn mặc lịch sự. Bọn họ có mái ấm mà tôi không dám cưỡng cầu, có cuộc sống tôi mong mỏi có được.
Từ Tiểu học đến cấp hai, cái tên Bắc Niệm trong miệng giao viên là đại từ "học sinh ba tốt".
Nhưng họ chẳng biết, khi nghe thấy cái tên này, trong mắt người đồng trang lứa chỉ có chán ghét, xem thường và cười chê.
Dưới những danh hiệu "học sinh ba tốt", "học sinh ưu tú" vẻ vang kia, tôi chẳng qua chỉ là một con ruồi đáng thương bẩn thỉu.
Chỉ vậy mà thôi.
__
@Chuối xanh nè cưngChào mừng mọi người danh sách bài hát của Chuối xanh nè cưng trong chuyên mục tác giả có lời muốn nói mỗi chương ——
Bài: [Black Sheep]
Ca sĩ: OmenXIII/ʎpoqou
Dịch: [Kẻ lạc loài]
Giai đoạn trước của bộ [Hoa hồng chốn đồng hoang] này rất hiện thực, phong cách sẽ khá ngột ngạt (cứu rỗi nhau hợp lý [He]).
Đây cũng là lần đầu tiên tôi thử dùng kiểu văn phong tự sự này, phương thức tự sự cũng sẽ không giống mấy với sách khác, nếu như mọi người không quen hoặc nghi vấn chỗ nào có thể chỉ ra trong khu bình thuận, hoan nghênh bình luận.
Cảm ơn từng bạn đọc có thể sinh ra đồng cảm với tác giả.
Bất kể hiện thực có khó khăn bao nhiêu, chung quy chúng ta sẽ thoát khỏi đồng hoang, tìm thấy cánh hồng thuộc về mình.
Thân ở góc giếng, lòng hướng hào quang.
Cuối cùng chúc mọi người ở thế giới thực thuận buồm xuôi gió, ngày ngày vui vẻ!