(Ba mươi tám)
Đồng hồ trên tường đi một vòng tích tắc tích tắc, tôi mất hồn mất vía quay về căn hộ, nhìn dải lụa màu và bóng bay dày công bày biện xung quanh nhà đờ đẫn giây lát, xoay người đi vào nhà bếp.
Một con cá chép chưa kịp đánh vảy nằm trong thau, trên bàn sơ chế bày các loại rau thịt mua được trên chợ sớm, trong lò vi sóng đặt cái bánh bông lan nhỏ chưa nướng chín.
Tôi cầm cá chép trơn lình, đờ đẫn dùng dao cạo vảy trên thân cá, rồi lại lấy nội tạng đầm đìa máu ra.
Bất ngờ thay, dây thần kinh vận động lẽ phải sớm chết đi bởi vì con cá đã chết tác quái, đột nhiên quẫy đuôi lên trượt khỏi lòng bàn tay tôi, làm cho cả người tôi từ trên xuống dưới dính đầy máu cá hôi tanh và vảy cá cứng chắc.
Tôi dùng tay lau máu bên mặt, hai tay run rẩy không thể kiểm soát.
Lưỡi dao ngày càng gần cổ tay tôi, càng ngày càng gần, cho đến khi da rướm máu tươi, đau đớn từ cổ tay truyền đến, tôi mới như tỉnh cơn mê, sợ hãi ném dao lên sàn.
Không thể, tôi không thể như thế.
Nhìn máu trên bàn sơ chế, tôi thở ngày một gấp.
Một cơn buồn nôn dữ dội xộc đến, tôi loạng choạng chạy vào nhà tắm, mở vòi nước cố rửa máu chảy trên cổ tay, cuối cùng gục trên bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
Tanh quá…
Mùi tanh của máu mình và mùi tanh tỏa ra từ cá chép hòa quyện vào nhau khiến người ta buồn nôn. Tôi mở vòi sen, dùng nước lạnh xối đi cái bẩn trên người, dùng tay cọ đi cọ lại, cọ mãi đến khi làn da lộ ra tơ máu dữ tợn.
Máu chảy ngày một nhiều, tôi tựa lên tường, đè cổ tay kìm máu một cách vô ích. Trong không khí bắt đầu lan ra mùi máu tanh nồng, trong tiếng nước ào ạt, do thiếu máu cộng thêm cảm xúc quấy phá, trước mắt tôi dần nhòe đi, tai cũng kêu ù ù.
Trong mơ hồ, dường như tôi nghe thấy ngoài nhà tắm có người đang gọi “Anh —”
Tôi hốt hoảng mở to mắt, hơi nhổm người dậy, muốn nghe rõ hơn một tí.
Là ảo giác ư, là ảo giác do chảy quá nhiều máu, là ảo giác do cảm xúc quấy phá, Ngụy Nam Tô sẽ không đến.
Thế nhưng, cửa nhà tắm đột ngột bị đá ra một tiếng “ầm”, một bóng người xông vào, cái bóng bế tôi từ trên sàn lên như điên, bụng ngón tay ấn chặt cổ tay chảy máu của tôi.
“Bắc Niệm, anh…” Trong con ngươi của em đỏ lòm, em ôm chặt tôi vào lòng, đôi mắt xinh đẹp đổ mưa rơi.
Nước mắt nóng hổi rơi lên mặt tôi, tôi dùng lòng bàn tay không chảy máu cẩn thận chạm vào gò má của em, lắp bắp:
“Nam Tô, em đừng giận mà… Em đừng ôm anh, làm bẩn áo cử nhân của em rồi.”
Tôi vươn tay đẩy em, nhưng em ôm chặt tôi hơn.
Tôi chững lại, cũng chẳng thể kìm được tiếng nức nở trong cuống họng nữa,nước mắt chảy xuống từng giọt to:
“Thật ra… Thật ra anh có theo hẹn đến tìm em, nhưng anh ngốc quá đi, còn trẹo mắt cá chân, người ngợm dơ hầy, sẽ làm em bẽ mặt… Anh không nên đến tìm em… Xin lỗi… Anh xin lỗi, đến con cá chép mà anh cũng làm không xong, còn làm mình thành ra thế này, ban đầu ổn lắm mà… Tại sao chứ… Rốt cuộc tại sao chứ…”
“Tại sao phải nói xin lỗi?” Giọng Ngụy Nam Tô run run, mặc kệ nước mũi lem luốc trên mặt tôi, ấn đầu tôi vào lòng, “Bắc Niệm, em chỉ muốn cùng anh ăn mừng tốt nghiệp thôi. Chỉ muốn cùng với anh, anh hiểu chứ?”
Hơi thở ấm nóng phả lên đỉnh tóc ướt rượt của tôi, em dịu dàng lau đi nước mắt ở khóe mắt tôi, nói từng chữ:
“Em chỉ muốn cùng với anh thôi, Niệm Niệm.”
Niệm Niệm, em gọi tôi Niệm Niệm.
Đã lâu lắm rồi không có ai gọi tôi là Niệm Niệm như thế.
__
@Chuối xanh nè cưngPhòng khiêu vũ Mạc Hà – Liễu Sảng