Vũ Sương tức tốc lấy hết sức bình sinh mà phóng tới cửa sổ. Bạch Ly biến đổi thành nguyên hình chỉ trong vài cái tích tắc ngắn ngủi, đương nhiên đâu thể để cho Vũ Sương cứ thế mà thoát được. Tình thế hiện giờ có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.
Thời điểm Vũ Sương tiến tới rất gần tới cửa sổ, trong lòng không khỏi cấp tốc vui mừng mà cố vươn tay ra với, nguyên lai cô không dùng thuật Dịch chuyển là do phép thuật này phải vẽ trận đồ, mà pháp trận này cư nhiên rất phức tạp cùng mất thời gian, cô đang trong tình huống nguy cấp, không thể lựa chọn giải pháp này, cách duy nhất là chạy. Chỉ duy nhất nằm ngoài dự kiến của cô chính là Bạch Thiên kia lại cũng là yêu quái, hơn thế nữa còn là một con yêu quái rất mạnh, tuy chưa có quay lại nhìn Bạch Thiên nhưng cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức pháp lực mạnh mẽ cuộn trào xung quanh người nọ. Bất quá chỉ cần ra khỏi cánh cửa này thôi, chắc chắn có thể cắt đuôi được y.
Vũ Sương trong lòng không tránh khỏi có chút phấn khởi, nhưng chỉ được một giây sau, cánh cửa sổ mà cô đang chuẩn bị nắm cư nhiên cứ thế bật ra.
Rầm!
Cánh cửa cứ thế mạnh mẽ mở tung ra, hất văng Vũ Sương về phía sau.
Bạch Ly nhất thời cũng thập phần kinh ngạc, cô không có sử dụng phép thuật nha, cánh cửa tự dưng sao lại ngoan ngoãn giúp cô như vậy?
Không chờ Bạch Ly tiếp tục nghi ngờ khó hiểu, rất nhanh sau đó, sau khi lợi hại dùng sức mà đẩy Vũ Sương, trên khung cửa cũng cư nhiên hiện ra một thân ảnh.
Dưới ánh trắng, gương mặt của người nọ lập lòe bị che mất một nửa trong bóng tối, chỉ lộ ra cái cằm cùng nửa bên gương mặt góc cạnh trắng nõn, mái tóc đen huyền tung bay trong gió, vạt áo phần phật phấp phới, khí tức lành lạnh cộng thêm với cánh cửa sổ vừa mở, gió cũng theo đó mà lùa vào, khiến cho áp suất nhiệt độ trong phòng hạ thấp xuống chút ít.
Người nọ ngồi xổm trên khung cửa sổ, Bạch Ly nheo mắt mà nhìn, chưa kịp lên tiếng liền nghe đến tiếng nói quen thuộc vang lên:
"Tiểu Bạch?"
Bạch Ly:"!". Cư nhiên lại là Viêm Thiên?!
Bạch Ly thoáng chốc hơi bị ngốc ngốc, có lẽ là do ngay từ ban đầu đã có chút tức giận vì người nọ không cùng mình điều tra vụ án, bây giờ gặp lại rồi nhất thời không biết nên nói thế nào, cô dè chừng hỏi:"Là Thiên?"
Vừa hỏi, cô cũng nhanh chóng biến trở lại về nguyên hình, mái tóc vừa mới mấy phút trước chuyển thành màu trắng giờ lại trở nên một màu đen óng ả, chín cái đuôi cũng dần dần như không khí mà tiêu tan. Nguyên lai cô để hình dạng này để bắt Vũ Sương là vì hình dạng nguyên bản của một yêu quái sẽ khiến cho yêu quái đó đạt được sức mạnh tuyệt đối, đó cũng là lí do mà Vũ Sương buộc phải trở về nguyên hình Miêu yêu để thoát khỏi tay cô. Thực chất nếu như để hình dạng của con người thì phép thuật cùng linh lực sẽ phần nào bị hạn chế.
Dường như nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, nam nhân bỗng chốc giọng nói hiện lên tia vui mừng:"A! Quả nhiên là Tiểu Bạch! May quá, không bị ăn chửi nữa".
Viêm Thiên vừa nói vừa thở ra một tiếng. Nhớ lại hắn lúc nhìn thấy Bạch Ly tóm được hoa của Vũ Sương, tim như bị rơi luôn vào hầm băng, nhất thời không biết phản ứng thế nào cho phải. Trong lòng thầm mắng Tiểu Bạch có phải thực sự là đứa trẻ lên ba không vậy? Sao lại có thể làm việc sơ suất không nghĩ trước nghĩ sau như thế chứ? Nhỡ bây giờ thân phận nữ phẫn nam trang bị bại lộ thì sao? Nhỡ đâu Vũ Sương thực chất không phải là hung thủ thì sao? Thực là hết nói nổi. Vốn dĩ hắn là Vương gia cải trang thành thường dân vào đây cũng không có quyền hạn gì, cũng không thể đem chốn này mà bới loạn lên được, cuối cùng vì không nghĩ ra được cách nào khác, đành phải...
Bạch Ly sau khi đã nhận thức người nọ chính là Viêm Thiên, lại chú ý tới lời nói của y, nghi hoặc hỏi:"Cái gì mà không bị ăn chửi? Ngươi không phải lại làm ra cái loại chuyện vớ vẩn nào đấy chứ?"
"...". Đúng vậy , Tiểu Bạch, lần này ngươi nói bừa cũng thành thật rồi, ta chính là làm ra cái loại chuyện vớ vẩn. Viêm Thiên không khỏi chột dạ mà nghĩ. Hắn chính là vì không nghĩ ra được cách nào khác, bèn đành phải chờ đến tối, mới lẻn vào Thanh Phong Lâu, đương nhiên vì không biết vị trí Tiểu Bạch xác thực ở đâu, bèn phải tìm từng phòng một.
Chuyện xấu hổ chính là, hắn lại quên mất, nguyên lai đích xác buổi tối mới là lúc Thanh Phong Lâu nhiều khách nhất đi. Vào phòng nào cũng là nhìn thấy cảnh ân ân ái ái nhà người ta, hắn một nam nhân xa lạ đi mở cửa từng phòng một, sau khi đột ngột vào phòng liền hỏi một câu: các ngươi xin lỗi cho hỏi có biết Vũ Sương cô nương cùng vị công tử may mắn vừa nãy ở đâu không, mấy cô nương trong phòng còn bị hắn dọa thiếu chút ngất xỉu, có người mạnh mẽ hơn thì liền tặng hắn một cái bạt tai, không thì ném luôn tách trà vào mặt, may là hắn võ công cao cường không bị thương tổn gì nhiều (anh main đột nhập vào kĩ viện tìm người yêu và cái kết -_-)). Cuối cùng để đến được đây, hắn liền bị dán luôn cái danh "biến thái".
Viêm Thiên trầm mặc nửa ngày nghĩ lại câu chuyện thực dở hơi của mình, trong lòng không khỏi tự hỏi vì sao mình phải làm nhiều như vậy vì nữ tử đang đứng trước mặt đây a. Không đúng, hắn đây là quan tâm tới vụ án thôi.
Sau khi tự thuyết phục chính mình, Viêm Thiên nhanh chóng lảng sang chuyện khác:"Không có gì. Mà Vũ Sương cô nương kia là sao? Sao cô ta lại nằm trên mặt đất vậy?"
Bạch Ly:"...". Còn không phải tại ngươi sao?
Bạch Ly nhàn nhạt hướng về phía Vũ Sương, vừa quay lại vừa nói:"Cô ta chính là hung t..."
Lời còn chưa nói xong, Bạch Ly dư quang trong đáy mắt liền cảm nhận được nguy hiểm, ánh mắt mở lớn, hướng về phía Viêm Thiên trên cửa sổ, hét:"Cẩn thận!"
Nguyên lai Vũ Sương từ nãy tới giờ sau khi bị đẩy ngã xuống sàn, liền tận dụng thời cơ lúc Viêm Thiên và Bạch Ly nói chuyện mà vận công lực, giờ khắc này khi Bạch Ly nhận ra liền đã không còn kịp.
Vũ Sương nhanh chóng lại một lần nữa phóng người lao về phía Viêm Thiên đang ngồi xổm ở cửa sổ, trên tay biến ra một con dao găm nhỏ, ánh mắt lóe lên một trận sát ý cuồng nhiệt, nụ cười trên môi giương lên đến đáng sợ.
Viêm Thiên thu gọn hết màn này vào mắt, nhưng tâm trạng vẫn không thấy mấy phần để ý, không mảy may di chuyển.
Bạch Ly gấp đến độ mắt trừng to, cô không thể ngay tại lúc này biến hóa thành nguyên hình trước mặt Viêm Thiên được, tâm cũng không khỏi như rơi xuống đáy vực, bị treo lơ lửng giữa không trung.
Thời điểm Vũ Sương đâm con dao kia về phía Viêm Thiên, ánh mắt cô tỏa ra nồng đậm sát ý.
Ngay tại lúc này, trước ngực Viêm Thiên bỗng nhiên tỏa ra một mạt ánh sáng nho nhỏ màu xanh lá. Ánh sáng từng tia một gộp lại với nhau, sáng đến chói lóa cả hai mắt.
Trong khoảng khắc, Vũ Sương tưởng chừng như bị thứ ánh sáng kì lạ kia hút hết sức lực, linh lực trong người cô rất nhanh liền bị rút đến không còn một mống, chân vì bị thiếu sức lực mà bủn rủn như muốn khụyu xuống mặt đất.
Ánh mắt cô theo bản năng hướng về phía Viêm Thiên, liền bỗng chốc cả người lạnh buốt. Viêm Thiên người này cư nhiên lại còn đang cười?! Nụ cười này giống như một thanh đao sắc bén đâm thẳng vào tim cô, lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt cũng thập phần sắc xảo, khiến người khác không khỏi khiếp sợ.
Hắn...rốt cuộc là ai!?
Bạch Ly bên này nhất thời không hiểu tình hình cho lắm, ánh sáng màu lam kia rốt cục là cái gì vậy? Cảm thấy Vũ Sương sắp không ổn, cô một tay tích tụ một ít linh lực trong lòng bàn tay, phóng về phía hai người kia.
Sau một chưởng của cô, Vũ Sương lại một lần nữa bị đẩy văng ngã xuống sàn, mà Viêm Thiên bên này hình như không mấy phòng bị, tiếp nhận một chưởng kia của Bạch Ly, liền không đứng vững được, thân hình không tự chủ được liền rơi về phía sau, thời điểm cuối cùng Bạch Ly nhìn thấy hắn trước khi rơi xuống là một gương mặt thập phần kinh ngạc. Chỉ là cô cũng không mấy để tâm lắm, rất nhanh liền lại hướng về phía Vũ Sương, biến trở lại nguyên hình hồ ly, sau đó dùng một phép thuật đặc biệt, đọc lên:
"Khống!"
Rất nhanh sau khi cô nói, Vũ Sương vốn dĩ đang chật vật nằm trên sàn bỗng nhiên thân thể cứng đờ, sau đó liền rơi vào hôn mê sâu, bất tỉnh nhân sự không còn biết trời đất gì nữa.
Bạch Ly sau khi dùng phép khống chế ra lệnh cho Vũ Sương ngủ thiếp đi, lại biến trở lại thành hình dáng con người. Nguyên lai biến đi biến lại này khiến cho cô phải sử dụng khá nhiều linh lực, sức lực cũng tự nhiên theo đó mà giảm xuống. Nhưng là không còn cách nào khác a, ai bảo phụ hoàng cô ra cái lệnh không được biến hình trước mặt con người cơ chứ.
Phiền não tự nhủ một hồi, sau đó cô liền luân chuyển ý nghĩ về phía Vũ Sương đang nằm dưới đất kia, không biết nghĩ cái gì mà khuôn mặt trở nên trằm lặng. Trong đầu cô hiện giờ thế mà lại lóe lên một tia nghi vấn...
Tình ái là chi?...
Yêu một ai đó là cảm nhận như thế nào?...
Thực ra không phải Bạch Ly muốn yêu, mà là cô thực sự không rõ yêu là gì. Dựa vào những lời nói của Vũ Sương thì loại cảm giác này chính là vừa vui, vừa buồn, vừa ngọt, vừa đắng. Quá khó hiểu đi! Vũ Sương yêu Ngụy Cố, khi yêu y liền có lúc vui vẻ, có lúc lại buồn bã, có lúc lại thống hận, cuối cùng tạo nên một Vũ Sương như bây giờ...Một Vũ Sương điên cuồng, lúc nào cũng chỉ chìm trong thống khổ cùng hối hận...
Tình yêu vốn đã là một thứ tình cảm khó hiểu nhất trên thế gian này. Nó giống như một hạt giống thần kì có thể nảy mầm trong tim của bất kì ai vào bất kì thời điểm nào. Hạt giống đó sẽ nhanh chóng lan khắp toàn bộ tim, điều khiển toàn bộ lí trí của người đó, khiến họ không kìm lòng được mà sa đọa vào cái thứ tình yêu chết người kia.
Nhưng liệu...như vậy có đáng không?...
Nếu như Vũ Sương không yêu Ngụy Cố, những sự việc như giết người đoạt mệnh sau này cũng sẽ không xảy ra. Hiện giờ Bạch Ly chỉ cảm thấy tình ái nhân gian là một thứ gì đó khiến cho con người ta phát điên. Cảm khái một hồi, cô hướng tới Vũ Sương đang hôn mê sâu, môi mím lại, ánh mắt hiện lên tia phức tạp:
"Vũ Sương cô nương, rốt cuộc tại sao cô lại chìm đắm trong chữ "yêu" này như vậy?", dừng một chút, Bạch Ly lại mở miệng,"Ngụy Cố hắn là đã chết rồi, thực sự đã chết rồi. Cô đừng cố chấp như vậy nữa...". Mặc dù hiện giờ Bạch Ly có nói gì thì Vũ Sương cũng chẳng nghe thấy, chỉ là cô muốn nói những cảm nghĩ trong lòng mình mà thôi đi.