Hồ Yêu, Nàng Là Của Ta

Chương 26




Bạch Ly sau một hồi tự kỉ nói chuyện một mình, lúc này mới cảm giác dị thường, không khỏi có chút ngại. Ho hai tiếng, lúc này cô bỗng dưng mới nhớ tới hình như còn có một người ở đây nữa nha.

Viêm Thiên sau khi bị trúng một chưởng khí kia của cô, liền ngã luôn xuống cửa sổ. Nguyên lai tại lúc nãy cô tâm trí có phần hoảng loạn, vả lại lúc đó bận tâm tới Vũ Sương kia nhiều hơn, cuối cùng là quên béng mất "nạn nhân" trúng chưởng của cô không chỉ có một a.

Sau khi đã xác nhận rằng Vũ Sương đã hoàn toàn bất tỉnh chứ không phải giả vờ, Bạch Ly lúc này mới ý thức được ngã từ cửa sổ cao như vậy xuống không biết Thiên có sao không nữa? Nhỡ mà gãy cái tay hay mất miếng thịt nào thì chẳng phải "hung thủ" chính là cô đây sao?! Càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an, khuôn mặt của cô biến đổi liên hoàn, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được phát hiện ra giờ khắc này cô thập phần lo lắng đó.

Rất nhanh sau một giây đồng hồ ý thức, Bạch Ly cũng nhanh như gió mà hướng tới cửa sổ kia, lúc này cô cảm giác tốc độ của mình có thể sánh ngang với tốc độ của Vũ Sương khi hóa thành Miêu yêu vừa nãy nha, chỉ là tâm trí lúc này của cô hiện giờ cũng không phải đặt lên vấn đề nhanh hay chậm, mà là cái tên Vương gia hẹp hòi khó tính kia.

Bạch Ly tay nắm chặt khung cửa sổ, cúi người hết mức có thể nhìn xuống phía dưới kia. Kết quả, sau khi mắt cô đã định hình được tầm nhìn, lại không khỏi cạn lời...

Nguyên lai đây là lầu một!?

Nhất thời cảm giác như bị gội một gáo nước lạnh lên người. Bạch Ly ổn định tinh thần, mắt lại nhìn vào cái người đang nằm ngửa dang hai tay hai chân rất chi là vô duyên kia, cô mở miệng không cảm xúc nói:

"Còn sống chứ?"

Viêm Thiên nhìn thấy Bạch Ly vô tình hỏi mình như vậy, hắn ánh mắt lại vô vàn lấp lánh phát sáng, nhoẻn miệng cười đáp:

"Chết thì chưa đến nhưng chính là ta đang rất đau nha. Tiểu Bạch một chưởng kia mạnh như vậy, công phu hẳn là không tệ đi, ta là bị nàng đánh đến suýt nữa ngất xỉu đó"

Bạch Ly:"...". Đây là ăn vạ hả?...

Ban đầu cô còn tưởng rằng đây là tầng ba hay bốn gì đó, rơi từ cửa sổ từ lầu cao như vậy hẳn sẽ bị thương, ai dè lại là tầng một...Rơi từ tầng một xuống thì bị thương mới là lạ...Vậy mà cái con người đang nằm ở đây lại còn kêu đau, đây là bảo mắt cô bị mù hay là não cô có vấn đề đây? Thật uổng công lúc nãy còn một phen lo lắng cho Thiên, hừ.

Bạch Ly sau khi bất động thanh sắc nhìn cái tên Vương gia không biết ngại này một hồi, cô liền dứt khoát xoay người bỏ đi.

Bảo cô không lo lắng cho hắn ư? Nhìn mà xem, Vương gia đó có mất miếng thịt nào đâu? Hơn nữa còn có sức mà ăn vạ cô kìa, thế là khỏe rồi, bận tâm làm gì nhiều.

...

"Tiểu Bạch, thực thực thực xin lỗi mà!"

Trên con đường chợ ồn ào, người đi người lại vẫn cứ như vậy đông nghìn nghịt. Chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh di chuyển. Bên trong xe, có hai thân ảnh đang ngồi, bất quá biểu cảm trên gương mặt họ hiện giờ hoàn toàn bất đồng nhau.

Viêm Thiên đầy mặt thập phần hối lỗi, tay chắp lại hướng về phía người đang mặt lạnh đưa lưng về phía hắn kia, mồm liên tục nói "xin lỗi", dường như chỉ hận không thể khắc luôn hai chữ đấy lên mặt.

Mà Bạch Ly bên kia lại thập phần hưởng thụ, nhìn cô đang quay lưng một bộ lạnh lùng kia còn tưởng cô đang hờn dỗi, thực chất trong tâm đã muốn cười đến đau cả ruột, chỉ là vẫn luôn cố nhẫn nhịn.

Nguyên lai xảy ra một màn này vẫn là do vụ án vừa nãy. Là bởi vì Bạch Ly phải xử lí vụ án một mình, Viêm Thiên thì lại chẳng thấy mặt mũi đâu. Tuy rằng trong phút cuối cùng hành động phá cửa của hắn đã khiến cho Vũ Sương bị bắt, chỉ là sau đó cái tên này lại còn đùa đùa nghịch nghịch nói lảm nhảm bên tai cô khiến cho Bạch Ly hận không thể khâu luôn cái miệng của hắn vào cho rồi. Hơn nữa cô cũng là đang bất mãn việc hắn không cùng cô đồng thời điều tra vụ án, khiến cho cô phải đau đầu nghĩ cách tìm ra hung thu như vậy. Càng nghĩ lại càng thấy tức, cuối cùng là cả một đoạn đường từ Thanh Phong Lâu trở về Thanh Quang Phủ, Bạch Ly liền chính thức bơ hắn.

Mà nhớ lại Vũ Sương kia, sau khi cô một câu nói cho Viêm Thiên biết cô ta là hung thủ rồi không nói tiếng nào nữa. Cô ta liền bị người của Thiên giải về Đại lí tự chờ tra hỏi. Tầm ma ma khi biết hòn ngọc quý của mình là hung thủ giết người, cũng không khỏi gương mặt từ màu trắng hồng hào biến thành màu xanh tím đủ cả.

Chỉ là nằm ngoài dự đoán của cô chính là tên này lại xin lỗi cô suốt cả một đoạn đường, hơn nữa còn giải thích linh tinh các kiểu minh oan cho mình. Nhìn thấy hắn hiếm khi hạ mình như vậy, Bạch Ly không tránh khỏi có cảm giác mới lạ thích thú, thế là tuy đã hết giận từ lâu nhưng vẫn quay mặt hướng về phía cửa sổ xe. Hại cho Viêm Thiên hắn còn tưởng cô vẫn giận, ra sức làm đủ hành động xin lỗi.

"Tiểu Bạch a, xin lỗi mà. Hay là thế này đi! Ta liền cho nàng một điều kiện! Thế nào?". Viêm Thiên dụ dỗ.

Bạch Ly vốn đã hưởng thụ đủ, lúc này không khỏi dao động, hơi quay mặt lại, chỉ là vẫn chưa hẳn hoàn toàn, nói:"Thật không?"

Hình như vì cuối cùng cô đã đáp trả lại lời hắn mà vẻ mặt Viêm Thiên thoáng chốc như phát sáng, liên mồm nói:"Đúng vậy! Chính là một điều kiện nha! Tiểu Bạch, nàng nói đi!". Giọng nói cũng trở nên hưng phấn hơn nhiều.

Viêm Thiên lúc này trong mắt Bạch Ly thực giống một đứa nhóc. Bộ mặt mới mẻ này của hắn không khỏi khiến cô cảm thấy buồn cười, nhưng chính là cũng rất dễ nhìn a. Suy nghĩ một chút, Bạch Ly nửa đùa nửa thật nói:

"Vậy ta muốn không cần làm người hầu ở Thanh Quang Phủ nữa. Ngươi là có hay không đáp ứng?"

Viêm Thiên sau khi nghe xong liền không suy nghĩ chút nào lập tức cự tuyệt:

"Không được!"

Chính là thời điểm hắn nói xong mới cảm thấy mình đã mồm nhanh hơn não mà chưa suy gì, lúc này mới ngập ngừng giải thích:"Chính là không được, Tiểu Bạch còn chưa có trả đủ hết tiền cho ta, hơn nữa...". Hơn nữa là hắn không muốn nàng đi...Tuy không biết suy nghĩ này là từ đâu ra nhưng chính là theo bản năng đi. Thời gian ở cùng với Bạch Ly khiến cho hắn cảm thấy thoải mái, có khi là vui vẻ, khiến cho hắn theo bản năng có chút không nỡ...

Bạch Ly thấy Thiên phản ứng mạnh như vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo, xoay người hướng về phía người, lộ ra một nụ cười, ánh mắt cũng vì vui vẻ mà hơi híp lại, trong mắt là vô vàn ấm áp cùng lấp lánh, nhẹ giọng nói:

"Đừng lo. Dù sao ở Thanh Quang Phủ ta cũng chẳng cần phải làm gì, à không, phải là 'chẳng-thể-làm-gì' mới đúng. Hơn nữa ăn, ngủ, nghỉ, đều đủ cả, tội gì mà phải rời đi chứ. Ngươi lo lắng thái quá rồi đó"

Viêm Thiên nhìn Bạch Ly đến thất thần rồi. Hiện giờ toàn bộ trong mắt của hắn chỉ có duy hình ảnh của người nọ. Người con gái đang ở trước mặt hắn đây, đôi mắt giống như được đổ lên hàng vạn vì sao sáng lấp lánh, gương mặt lúc cười rộ lên cũng thập phần đẹp mắt, mái tóc đen phiêu phiêu trong gió, giọng nói nhẹ nhàng lại mang vài phần êm nhu, thật là như muốn hớp hồn người khác mà. Trong đầu hắn bây giờ chỉ hiện lên một từ...

Đẹp...

Bạch Ly nhìn thấy điểm dị thường của Thiên, không khỏi lo lắng, tay huơ huơ trước mặt hắn, quan tâm hỏi:

"Thiên a! Ngươi là bị làm sao vậy? Sao lại hóa đá rồi?"

Viêm Thiên lúc này mới tìm về cho mình một tia lí trí, hắn ngơ ngác hỏi:"A?"

Thấy người nọ không còn bật chế độ "đơ" nữa, Bạch Ly thở dài một cái, lại nói:"Cái kia điều kiện nếu như ta không rời đi được. Vậy...ta muốn..."

Viêm Thiên:"???"

...

Vân Điểu Quán,

"Oa, quán ăn này cũng thật to nha!"

Bạch Ly cảm khái thốt một tiếng. Hiện giờ cô chính là đang đứng trước cửa nhà hàng vịt quay nổi tiếng nhất Tây Thành này, tâm trạng cũng không khỏi có chút lâng lâng hạnh phúc vì sắp được ăn.

"Đó là đương nhiên! Vân Điểu Quán là quán vịt quay ngon nhất nơi đây. Nhưng Tiểu Bạch, điều kiện của nàng chỉ là ăn thôi ư?". Viêm Thiên đứng bên cạnh hỏi.

Nghe vậy Bạch Ly vẫn hai mắt sáng lấp lánh như muốn nổ mới quay đầu lại, bất mãn nói:

"Thiên a, ngươi thật không biết quý trọng đồ ăn. Ngươi có biết rằng bây giờ người ta không phải 'ăn-để-sống' mà là 'sống-để-ăn' đó!!"

Viêm Thiên:"...". Vậy à? Ta là lần đầu biết đến đấy...

Nói xong, Bạch Ly lại kéo tay Viêm Thiên, hướng thẳng đến Vân Điểu Quán mà vào. Chính cô cũng không để ý hành động nắm tay này của mình là có phần hơi thân mật, nhưng cũng không có quan tâm. Ngược lại Viêm Thiên lại vô cùng để tâm, hắn hơi nhíu mày, đương lúc muốn rút tay ra nhưng không hiểu sao tay của hắn lại chẳng thể nhúc nhích được, cơ hồ như đang phản kháng lại suy nghĩ của hắn. Cảm nhận được xúc cảm ấm áp truyền đến từ bàn tay của người nọ, ánh mắt hắn hiện lên một tia phức tạp.