Vũ Sương gật gật đầu, nói:"Ân. Người phụ nữ đó tới tìm ta. Nói rằng có thể khiến cho A Cố cải tử hoàn sinh..."
Bạch Ly càng nghe càng cảm thấy kì lạ, cùng không thể nào tin tưởng được, trên đời nào lại có chuyện cải tử hoàn sinh chứ?! Linh hồn người chết sau khi lìa khỏi xác liền sẽ bay về cõi âm, chuyển sinh nhập vào một thân xác mới, tiếp tục làm một cuộc sống mới. Làm gì có chuyện kéo hồn người chết trở về, chuyện này chẳng phải quá phi lí rồi đi?! Thân phận của huyết y nữ tử này hẳn không tầm thường!
Bạch Ly sau một hồi luân chuyển dòng suy nghĩ của mình, lại hỏi:"Vậy, cái kia bằng cách nào?". Tuy không thực sự tin vào chuyện khiến cho người chết sống dậy, nhưng đây có thể là đầu mối quan trọng, không thể không hỏi xem.
Vũ Sương đến lúc này liền lại hơi có chút không muốn trả lời, nhưng vẫn mở miệng nói:"Bạch công tử cho rằng ta giết người để làm gì?"
Bạch Ly:"???". Chẳng phải cô giết người để thỏa mãn lòng căm ghét tất cả đàn ông trên thế giới sao? Cô nguyên bản là muốn một câu này nói ra, nhưng cuối cùng lời đến miệng vẫn là trôi xuống. Lắc lắc đầu, cô nói:"Không biết"
Vũ Sương gương mặt không một chút nào gợn sóng, chỉnh lại thần thái điềm đạm duyên dáng ban đầu, tựa hồ những hàng nước mắt vừa rồi cùng sự thù hận trong ánh mắt kia của cô chưa từng có, nhẹ nhàng giải thích cho Bạch Thiên:"Chính là một phần để giúp cho A Cố sống lại"
Nghe xong Bạch Ly liền bỗng chốc trợn tròn mắt.
Giết người để cứu người sao?! Cũng quá phi lí rồi đi!
Vũ Sương nhìn thấy biểu tình trên mặt Bạch Ly, không khỏi cảm thấy buồn cười, nói thêm:
"Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng chính là vì không còn cách nào khác, ta mới chấp nhận lời đề nghị kia của cô ta. Người phụ nữ đó đưa cho ta một lọ độc dược, bảo ta chỉ cần giết càng nhiều mạng người càng tốt, những linh hồn đó sẽ giúp cho linh hồn của A Cố trở về bên cạnh ta". Cô vừa nói vừa say xưa đôi mắt lại một trận dạt dào cảm xúc.
Bạch Ly bên này nghe xong sắc mặt trầm xuống dần dần, "càng nhiều người càng tốt sao"? Những người đó còn có biết bao việc chưa làm, người thân của họ cũng vẫn đang tại ở nhân thế, họ thực sẽ rất đau lòng...Chỉ vì cứu một người mà phải giết đi nhiều người, có đáng không?...
Vũ Sương thấy Bạch Thiên không nói gì, cô cũng không biết trong đầu vị công tử kia là đang suy nghĩ cái gì, cũng không thực sự để tâm lắm, nói tiếp:"Bạch công tử biết người đầu tiên ta giết là ai không? Là công tử Giang gia, thời điểm ta châm độc lên hắn, hắn còn mặt mày hớn hở mà không hay biết gì, đúng là ngu ngốc, mà dù gì hắn cũng đã có một cái chết sung sướng còn gì, trước khi chết còn có thể nhớ lại về hồi ức tốt đẹp nhất...".
Đến đây, ánh mắt cô không khỏi hiện lên một tia ai oán, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất, cô tiếp tục nói:"Tất cả hai tên còn lại cũng vậy, ha, bọn họ đều là được chết một cách hạnh phúc nhất. Hơn nữa cái chết của họ cũng là có ý nghĩa nhất, còn có thể cứu A Cố. Bất quá những tên cặn bã chỉ biết dùng tiền của phụ mẫu như họ căn bản không nên sống trên đời này làm gì, tốt nhất là nên chết đi, khiến cho chàng sống lại, trở về bên cạnh ta,..."
Bạch Ly chính là càng nghe càng rét run, cuối cùng không còn kiên nhẫn nữa, trừng Vũ Sương, hét lên:
"Im đi! Cô nghĩ mạng sống đơn giản vậy thôi sao! Họ cũng có sinh mệnh, có người thân, có người họ yêu thương! Cô giết họ vậy mà không có cảm giác gì sao!?"
Vũ Sương hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Ly, cô cười cợt nói:"Cảm giác? Bạch công tử, để ta nói cho ngươi biết, lúc đó giết họ, ta là có cảm giác ra sao? Phải, ta chính là, cực kì vui mừng! Thời điểm ta đâm họ, ta còn cầu mong cho họ chết luôn tức khắc, để khiến cho A Cố sống lại nhanh hơn. Sinh mệnh của họ sẽ được đổi với sinh mạng của A Cố, không phải quá tốt sao? Người thân? Người họ yêu?...Ha, ta cũng có! Chính là chàng! Vậy ta muốn có lại người mình yêu cũng không được sao?!". Câu cuối cùng Vũ Sương âm lượng tăng vọt, ánh mắt cũng lóe lên một tia sát khí mù mịt giống như một oán phụ.
Bạch Ly không khỏi ngập ngừng một chút, cô không phải không hiểu cảm giác của Vũ Sương, nhưng vẫn là nói:"Vũ Sương, cô đã từng nghĩ đến cảm nhận của Ngụy Cố chưa?..."
Vũ Sương:"!". Người đối diện đang vô cùng tức giận nhưng sau khi nghe Bạch Ly nói thì nhất thời cứng đờ trong chốc lát.
Thấy người nọ đã im lặng, Bạch Ly chầm chậm nói:"Ta tin chắc rằng Ngụy Cố không muốn nhìn thấy một Vũ Sương như bây giờ. Y chắc chắn cũng sẽ không tán thành cách làm này của cô. Ngụy Cố...đã chết rồi, y đã trở về cõi âm. Vũ Sương, ta nghĩ...cô nên dừng lại thôi, ta sẽ..."
"Không! Không, chắc chắn chàng chưa chết! Ta chắc chắn sẽ hồi sinh chàng, đúng vậy, chàng là còn sống, còn sống...". Vũ Sương ánh mắt dại ra, liên tục lắc đầu phủ nhận.
Đối diện với một Vũ Sương ngoan cố như vậy, Bạch Ly cũng không biết phải làm gì, chẳng lẽ lại giải quyết giống như Viêm Thiên, đánh cho vài cái liền ngoan ngay? Cô nắm chặt tay người nọ, bất đắc dĩ khuyên bảo nói:"Vũ Sương! Bình tĩnh đi, cô phải biết chấp nhận sự thật! Ngụy Cố đã chết rồi, cho dù có làm cách nào cũng không thể khiến y cải tử hồi sinh!"
Vũ Sương dường như đối lời Bạch Thiên nói để hoàn toàn sau đầu, ánh mắt cô nổi lên một trận sát ý. Tròng mắt đen tròn dần dần chuyển đổi thành một đường thẳng đứng. Hàm răng mọc lên hai cái răng nanh ở hai bên nhọn hoắt. Trên đầu cũng cư nhiên mọc lên hai tai, phía sau chiếc đuôi dài đang ngoe nguẩy xuất hiện từ lúc nào.
Vũ Sương là một Miêu yêu?!
Có lẽ đối với việc có một người ở ngay trước mặt mình bỗng dưng biến thành yêu quái, hẳn sẽ khiến cho nhiều người hoảng sợ không thôi. Bất quá Bạch Ly cũng nguyên bản đâu phải là "con người", phản ứng sợ hãi dường như là không có, chỉ là cô có hơi chút ngạc nhiên. Bộ tộc Miêu yêu từ lâu đã có quan hệ dây dưa rễ má với Hồ tộc, sức mạnh của tộc này cũng không hẳn là mạnh, nhưng xét về độ nhanh nhẹn thì cũng là nhất nhì ở yêu tộc.
Bạch Ly chính là mải khuyên nhủ Vũ Sương, liền quên luôn mất cả dù sao cô ta cũng là một yêu quái.
Vũ Sương sau khi trở về nguyên hình, đôi mắt hoang dã đầy tức giận trừng lấy Bạch Ly, đuôi phía sau mạnh mẽ tấn công dùng mười phần công lực đẩy Bạch Ly ra. Tay đang bị kìm hãm cũng vì thế mà được giải thoát. Cô tự nhiên biết sức lực của mình không đủ mạnh để giết chết người trước mắt, cùng lắm là lưỡng bại câu thương. Mà nếu cô chết ở đây, A Cố còn chờ cô hồi sinh hắn, đương nhiên càng không thể chết. Rời khỏi chỗ này, cô lại tiến một nơi xa hơn, tiếp tục tìm người để giết, chắc chắn có thể cứu được A Cố, rồi cô và chàng sẽ lại tiếp tục đoạn tình duyên còn dang dở.
Nghĩ như vậy, Vũ Sương liền nhanh chóng bỏ mặc Bạch Ly, nhanh chóng hướng về phía cửa sổ.
Mà Bạch Ly bên này biết việc hiện giờ khuyên nhủ Vũ Sương là hoàn toàn không thể, cô quá cố chấp, thực sự theo cách nói khác thì là quá yêu Ngụy Cố, yêu đến điên cuồng. Bất quá giết người thì vẫn phải chịu tội, hơn nữa con mồi đã ở ngay trước mắt rồi, Bạch Ly sẽ càng không thể để cô trốn thoát dễ dàng thế đâu! Hừ, cô là ai kia chứ? Chính là Cửu Vĩ Hồ duy nhất ở Yêu tộc, là thiên tài duy nhất mới 100 tuổi liền có thể có chín đuôi! Vũ Sương chắc chắn không thể thoát!
Mắt Bạch Ly rất nhanh liền cũng biến đổi, hiện lên một mạt đắc ý, đôi môi hồng nhạt cũng giương lên một nụ cười. Không lâu sau, phía sau cô liền xuất hiện chín cái đuôi trắng muốt duyên dáng nghoe nguẩy, giống như chín dải lụa bông trên không trung, vô cùng kiều diễm mà tà mị. Mái tóc cũng dần dần chuyển đổi sang màu trắng muốt, không còn mái tóc đen tuyền buộc đuôi ngựa nữa. Nếu như Vũ Sương đã từng một lần gặp "huyết y nữ tử" kia, thì giờ đây có lẽ lại được gặp thêm một "bạch y công tử", không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo nữa.
Vũ Sương chưa chạm được tới cửa sổ, liền rất nhanh cảm nhận được phía sau mình một luồng khí tức cùng sức mạnh cực kì mạnh mẽ tản ra, không khỏi khiến cho cô từ đầu tới chân da đầu bắt đầu tê dại rùng mình một phen. Trong lòng cũng cảm nhận được không hay, lấy tốc độ tuyệt đối mà lao thẳng tới cửa sổ. Chỉ mong sao lần này cô có thể toàn mạng mà thoát ra được a.