Tâm Meoo 555
—— Ôi vãi, không ngờ đến phần cuối rồi mà còn có quả bom như thế này.
—— Ai vậy, ai vậy, là người trong giới à?... Chẳng lẽ là anh Hoặc?
—— Cũng bình thường thôi, Vãn Ly tham gia cũng được năm hay sáu năm rồi.
——!!!!
...
Trên màn hình, comment nhiều nhất chính là “!!!”
Nguyễn Lê Uyển nhìn xuống thời gian, thời gian nói chuyện đã quá dự tính ban đầu, sắp đến mười một giờ rồi.
Thiệu Đình Tống bảo cô đi ngủ sớm, hơn nữa ngày mai còn phải thu dọn hành lý, cô vội vàng trao đổi cách liên lạc với Ti La, rồi bắt đầu thoát ra, hoàn toàn chưa nhận ra mình vừa bỏ xuống một quả bom.
Tháo tai nghe xuống, đi ra ngoài, tắt đèn, chui vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.
Sau một phút đồng hồ, Nguyễn Lê Uyển lại mở to đôi mắt, bất lực phát hiện ra mình không hề buồn ngủ, trở mình cầm lấy chiếc điện thoại. Mở app tiểu thuyết màu xanh lá ra, nhấn vào quyển sách đầu tiên trong mục lưu trữ.
“Cô ấy ở phương xa” by Ti La. Bìa mặt ngoài có một chùm sáng, có dòng chữ nhỏ viết là “Cô gái, chỉ có ước mơ là bất diệt”
Đặt điện thoại về chế độ không làm phiền, Nguyễn Lê Uyển nằm ở trong chăn, không nhớ nổi đây là lần thứ mấy xem lại rồi, đây là quyển sách đầu tiên của Ti La, cũng chính là lí do mà cô kiên trì lồng tiếng.
Chẳng biết lúc nào mới dần dần ngủ say.
...
Ngày hôm sau.
Hành lý của Nguyễn Lê Uyển cũng không nhiều lắm, thu dọn trong khoảng 1 giờ là xong, đang xoắn xuýt không biết có nên chuyển cả trang thiết bị đi hay không, bỗng nhiên có tiếng động vang lên từ phía cửa ra vào.
“Chị thật sự muốn chuyển đi à?”
Nguyễn Ngọc Lãng cầm cốc sữa bò trong tay, đang dựa người vào cửa nhìn cô.
Nguyễn Lê Uyển cúi đầu sửa soạn lại quần áo ở trên giường, không quay đầu nhìn lại, chỉ khẽ lên tiếng, “Ừ.”
“Chị có hiểu người đó không? Dựa vào chỉ số thông minh của chị thì có bị bán đi cũng không biết,” Trong ánh mắt của Nguyễn Ngọc Lãng còn mang theo chút đùa cợt, đi tới giữ lấy bàn tay đang cầm lấy áo khoác của cô, “Chị cảm thấy anh ta để ý đến cái gì của chị? Mới gặp mặt hai lần đã bảo chị chuyển đến ở thì có thể là người tốt lành gì chứ?”
Nguyễn Lê Uyển mang ánh mắt trầm tĩnh, bỏ tay cậu ra như không có chuyện gì, đưa tay sờ lên đầu cậu, “Ngọc Lãng, đừng nghịch nữa.”
Sắc mặt Nguyễn Ngọc Lãng trầm xuống, mím khóe môi lại không cử động.
“Mọi người đều nói sẽ không xảy ra chuyện gì mà, hơn nữa anh Thiệu quả thực là người tốt, em không cần lo lắng đâu… Bao giờ em đi học vậy?”
Nguyễn Ngọc Lãng hừ nhẹ, “Có phải chị không muốn nhìn thấy em nên mới vội vàng chuyển ra ngoài đúng không? Em biết bố mẹ đều thích em, chị hâm mộ đố kỵ đúng không.”
“…” Nguyễn Lê Uyển dừng động tác lại một lúc, nhìn cậu với vẻ hơi buồn cười. Tuy có lúc thấy hơi khó chịu, nhưng cô cũng biết Nguyễn Ngọc Lãng còn trẻ tùy hứng, sức khỏe cũng không tốt, được quan tâm chăm sóc nhiều cũng là điều dĩ nhiên.
“Em đừng nghĩ nhiều quá, chị dọn đi chỉ bởi vì người đó là chồng của chị mà thôi,” Nguyễn Lê Uyển vội giải thích, “Cho dù bây giờ không đi thì sau này cũng phải đi, nếu như em nhớ chị thì có thể đến đó gặp chị mà.”
Nguyễn Ngọc Lãng dời mắt đi với vẻ mất tự nhiên, lớn tiếng nói: “Ai mà nhớ đồ ngốc như chị! Em không thèm nhớ chị đâu!”
Nói xong cậu lấy một thứ gì đó ở trong túi ném vào trong tay Nguyễn Lê Uyển, bóng lưng rời đi có vẻ vội vàng gấp gáp.
Nguyễn Lê Uyển ngây người, cúi đầu nhìn xuống tay, là một chiếc dây chuyền hình cái chén nhỏ màu xanh lá, tinh xảo tinh tế, chữ “Uyển” được khắc bằng nét chữ Thảo* phóng khoáng.
*Chữ Thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh
Ánh mắt cô dần dần trở nên dịu dàng, đặt giây chuyền và giấy đăng ký kết hôn vào cùng một chiếc hộp nhỏ.
…
Dọn đồ đạc xong xuôi rồi, xế chiều Nguyễn Lê Uyển ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách để chờ Thiệu Đình Tống, do dự có nên nói với người nhà một tiếng hay không.
Cuối cùng vẫn nhắn tin vào trong nhóm gia đình.
—— Uyển Uyển: Con đi nha.
Hai phút sau.
—— Quỳnh Chương: Đi đi, có chuyện gì thì nhớ nói với anh.
—— Tần Ninh: Không cần mang trang thiết bị đi, chị bảo người đi mua bộ mới cho em rồi, ngày mai sẽ có người đến đưa qua đó.
—— Bố: Ở chung tốt nhé.
Từ sáng sớm Thịnh Thu Nhu đã đi gặp hội chị em thân thiết rồi, lúc này chắc là không có thời gian đọc tin nhắn.
Nguyễn Lê Uyển trả lời từng người một.
Hai giờ chiều, Thiệu Đình Tống đến rất đúng giờ, lúc đến nơi còn dẫn theo một người đàn ông mang kính, mặc quần áo gọn gàng tỉ mỉ nữa.
Tả Chi Cảnh nhìn về phía hai vali hành lý trước cửa, nói chuyện lễ độ lịch sự với Nguyễn Lê Uyển: “Cô Nguyễn, là chỉ có những vali này thôi đúng không?”
Nguyễn Lê Uyển gật đầu.
Tả Chi Cảnh tỏ ý đã hiểu, cầm vali ra ngoài. Nguyễn Lê Uyển nhìn về phía Thiệu Đình Tống với vẻ nghi hoặc.
Thiệu Đình Tống thu lại ánh nhìn đang quan sát nhà lại, “Cậu ấy là Tả Chi Cảnh, là trợ lý của tôi, em cứ gọi cậu ấy là trợ lý Tả là được… Không có ai ở nhà à? Tôi còn nghĩ muốn nói chuyện với người nhà em nữa.”
Nguyễn Lê Uyển gãi đầu ngại ngùng, chỉ nói: “Để lần sau đi, bọn họ cũng khá bận.” Không muốn nói nhiều về chuyện này nên chuyển đề tài, “Về nhà trước hay là đi mua đồ trước vậy?”.
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
Thiệu Đình Tống thấy thế, trong lòng vốn hơi xóa bỏ đi suy nghĩ vì cuộc gặp gỡ với Nguyễn Quỳnh Chương, bây giờ lại nghĩ về những suy đoán lúc trước. Ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển lại càng ôn hòa hơn.
“Trợ lý Tả mang vali về là được, tôi với em đi mua đồ đạc.”
“Được.”
Nguyễn Lê Uyển quay đầu lại nhìn căn nhà quen thuộc, nỗi lòng phức tạp, nhíu mày đổi giày rời đi với Thiệu Đình Tống.
Ở bên cạnh cửa sổ sát đất bên tầng 2, Nguyễn Ngọc Lãng ngồi xếp bằng ở đó, ăn bánh bích quy trong tay với vẻ mặt không cảm xúc, nhìn hai chiếc xe rời đi không do dự.
Vật mềm mại thật sự đi rồi.
Trong mắt cậu dần hiện ra vẻ mờ mịt, trái tim cảm thấy trống trải.
…
Ở trung tâm thương mại, dòng người đông như thủy triều, tiếng nhạc không biết từ đâu truyền đến.
Nguyễn Lê Uyển rất ít khi đi ra ngoài mua sắm, nếu muốn mua gì Nguyễn Tần Ninh sẽ đặt hàng cho cô, và chị ấy cũng sẽ không để cho cô đi đến những nơi nhiều người, cũng không được tham gia tiệc rượu gì cả.
Lúc này đây cô có hơi tò mò, rồi lại cố gắng kìm nén sự xúc động nhìn khắp bốn phía, tròng mắt đảo đến chỗ ít người, ánh mắt lại hiện lên vài phần vui mừng.
Thiệu Đình Tống im lặng nhìn cô, cũng thấy hơi kinh ngạc, chẳng lẽ cô chưa bao giờ ra ngoài mua sắm à? Vừa thấy hơi đáng yêu, lại vừa muốn thở dài không rõ lý do.
Anh bất giác đưa tay lên xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, khẽ hỏi: “Có muốn mua gì không, ăn gì cũng được.”
Nguyễn Lê Uyển sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, tính cách bẩm sinh khiến cô ngoan ngoãn đáp lại: “Không muốn mua gì cả, anh muốn mua gì thì cứ dẫn tôi đi là được.”
Thiệu Đình Tống nhướng mày cười khẽ, trong đầu lại nghĩ đến một điều thú vị gì đó, nhún vai bất đắc dĩ đưa tay ra, “Được thôi.”
Nguyễn Lê Uyển do dự đặt tay vào lòng bàn tay anh, bàn tay nhỏ bé trắng thon dài bị đối phương nắm chặt lấy.
Thiệu Đình Tống nói mà mặt không đổi sắc: “Bây giờ còn sớm, em ăn bữa trưa chưa?”
“Đã ăn rồi… Anh thì sao?”
“Tôi cũng ăn rồi. À…, vậy đi đến phía trước xem đi, cũng không phải mua nhiều đồ đâu, đi dạo xem trước.”
“À à, được!”
Nguyễn Lê Uyển nâng âm điệu lên cao, vẻ vui mừng gần như không che giấu được.
Thiệu Đình Tống dẫn cô đi lên một tầng, đi ngang qua một ngọn đèn rực rỡ, khi đến một nơi cực kỳ ồn ào, bước chân ung dung dần dần chậm lại.
Anh như vô tình nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, quả nhiên cô đang chìm chằm chằm về phía trước, ngây người, mắt hạnh mở lớn, lại bất giác nắm chặt lấy tay của Thiệu Đình Tống.
Nguyễn Lê Uyển khẽ lẩm bẩm, nhưng lại buột miệng thốt ra: “Oa, bọn họ đang làm gì vậy?”
Có vẻ như rất náo nhiệt.
Thiệu Đình Tống cau mày, nói với vẻ cân nhắc: “Không biết, hay là… vào xem đi?” Đáy mắt còn ẩn chứa ý cười khó phát hiện.
Nguyễn Lê Uyển gật đầu thận trọng, “Cũng, cũng được.”
Là lần đầu tiên cô tới! Một nơi náo nhiệt như vậy!
Lời của tác giả:
《 Nhật ký quan sát bạn đời 》
Hình như cô ấy không biết gì về thế giới bên ngoài cả, còn không biết cả khu trò chơi. Nhưng mà, lại có một cảm giác tự hào kỳ lạ, đây chính ưu thế không nhiều của tôi.
Sau một hồi nhớ lại, viết thêm: Có lẽ đây mới là lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò à?