Hình Như Cô Ấy Rất Dễ Tán Tỉnh

Chương 10: Mê muội, một Thiệu tổng điềm tĩnh tự nhiên




Tâm Meoo 555

Đây cũng không phải là nơi nào kỳ quái, chẳng qua chỉ là khu trò chơi khá phổ biến mà thôi.

Khi Thiệu Đình Tống vẫn còn học cấp hai thì bố mẹ qua đời vì tai nạn giao thông. Nhà anh vốn là một gia đình có kinh tế bậc trung, sau khi xảy ra chuyện ấy, bởi vì người thân họ hàng đối xử lạnh nhạt, Thiệu Đình Tống chỉ dựa vào tài sản của bố mẹ để lại và trợ cấp nhà nước để đến trường, thỉnh thoảng cũng sẽ đến những nơi như khu trò chơi, quán trà sữa để làm parttime, vậy nên cũng tính là đến nơi này rồi.

Từ sau khi lên đại học, anh học hành bận rộn, tự lập nghiệp rồi kiếm học bổng, nên cũng lâu chưa đến những nơi giải trí như nơi này.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Lê Uyển đến một nơi ồn ào đông người như vậy, ngọn đèn cũng không sáng lắm, cô thấy hơi sợ sệt nhưng cũng có phần tò mò. Nắm chặt lấy tay của Thiệu Đình Tống, cô bất giác kề sát cạnh anh, cũng quên luôn cả căng thẳng.

“Hình như đây là khu trò chơi phải không?” Cô nói với vẻ do dự.

Âm thanh ồn ào ầm ĩ, Thiệu Đình Tống không nghe thấy gì, chỉ thấy cánh môi cô khép mở, liền cúi thấp người xuống khẽ hỏi: “Em nói gì vậy?”

Lỗ tai Nguyễn Lê Uyển nóng lên, cô nói lớn tiếng hơn: “Đây là khu trò chơi.”

Thiệu Đình Tống gật đầu “bừng tỉnh”, “Vậy có muốn chơi thử hay không?”

Cánh môi Nguyễn Lê Uyển khép mở, xoắn xuýt mãi, nếu như nói muốn… Liệu có gây phiền phức cho anh không. Chắc là sẽ thêm phiền toái rồi, anh chị đều bận rộn như vậy,  mình Thiệu Đình Tống lại quản lý cả một công ty, chắc hẳn cũng bề bộn bận rộn, thôi để lần sau cô lén đến đây là được.

Thế là Nguyễn Lê Uyển lắc đầu, nhưng Thiệu Đình Tống lại đứng thẳng người, kéo tay cô đi về một chỗ, không nói câu gì đã lấy điện thoại ra thanh toán đổi lấy xu trò chơi, cũng cầm lấy cái giỏ nhỏ ở bên cạnh.

Nguyễn Lê Uyển ngẩng đầu, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời.

Thiệu Đình Tống nhướng mày cười, giọng nói từ tốn xen lẫn vẻ lười biếng xuyên qua tiếng ồn trong đám người, vang lên rõ ràng bên tai cô.

“Tôi dẫn em đi chơi, đừng ngoan như vậy nữa, Uyển Uyển.”

Hồi lâu Nguyễn Lê Uyển không hề nói gì.



“Muốn chơi trò gì?”

Nguyễn Lê Uyển vẫn còn thấy hơi sợ sệt, cẩn thận bám lấy khuỷu tay của anh, nhìn những ngọn đèn rực rỡ, những máy chơi game với tiếng nhạc ồn ào, một cảm giác kích thích không nói nên lời bớt chợt truyền đến.

Thiệu Đình Tống dẫn cô đi chậm với vẻ nhàn nhã, Nguyễn Lê Uyển thì đang quan sát những người xa lạ đang lắc lư đắm chìm trong âm nhạc trên máy chơi game âm nhạc, thì đầu gối bỗng bị người khác đụng vào.

Cô hơi cúi đầu thì thấy một em bé đội nón hình mặt trời, hình như vô tình va phải cô, bé cất giọng sữa nói “xin lỗi chị”, rồi đi từng bước nhỏ với người lớn bên cạnh.

Nguyễn Lê Uyển ngây người, ánh mắt cũng nhìn theo, nhìn thấy em bé kia níu lấy ống tay áo của người lớn, chỉ vào một máy chơi game bên cạnh khóc lóc làm nũng, anh kia không biết phải làm sao, cuối cùng thì vẫn xách em bé kia lên, đi về phía máy chơi game kia, trong miệng thì cười mắng: “Ranh con, chơi cả buổi chiều rồi, đây là lần cuối cùng đấy!”

Em bé kia nín khóc mỉm cười: “Bố tốt quá!”

Thiệu Đình Tống thấy cô bỗng nhiên dừng bước, thì cũng nhìn theo ánh mắt của cô, “Muốn chơi à?”

Nguyễn Lê Uyển vẫn còn ngẩn ngơ, Thiệu Đình Tống đã dẫn cô qua đó, lúc cô hoàn hồn, thì trong tay đã bị nhét một cây búa vào.

Nguyễn Lê Uyển: “?”

Thiệu Đình Tống: “Trò này tên là đập chuột, em cầm cây búa này đập vào những con chuột đi ra, nếu đập trúng sẽ có điểm, thử đi.”

Nguyễn Lê Uyển nhìn góc ngiêng khuôn mặt anh, nhìn cái hố ở trước mặt, rồi lại nhìn cây búa ở trong tay, sau khi chăm chú một lúc mới từ từ gật đầu.

Thiệu Đình Tống nín cười, bỏ xu vào.

Nguyễn Lê Uyển nắm lấy cây búa nhỏ, quả nhiên có thứ gì đó chui ra từ cái hố, cô nhanh mắt dủng búa đập.

—— Không đập trúng.

Đang kinh ngạc, bỗng lại có thứ gì nhảy ra tiếp, cô luống cuống lấy búa đập tiếp, nhưng vẫn không trúng.

Nguyễn Lê Uyển mím môi, ánh mắt thấy hơi kì diệu, bỗng nhiên buông bàn tay đang nắm tay Thiệu Đình Tống ra, cầm búa bằng cả hai tay, nhìn chằm chằm vào máy chơi game.

“Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch! Bịch!”

Sắc mặt dần dần hung dữ, nhìn lên điểm thì… 100.

“Khụ, ừm…” Thiệu Đình Tống nắm tay thành quyền mím môi cố không cười, giả bộ nghiêm túc, “Trò này hơi khó, chúng ta chơi lần nữa nhé?”

Nguyễn Lê Uyển hoàn hồn lại từ trong trò chơi thắng thua kì lạ, thấy hơi ngại ngùng, bỗng nhiên có tiếng cười vang lên từ chỗ bên cạnh.

Em bé lúc nãy gặp được đang che miệng cười, đôi mắt híp thành một đường: “Chị này ngốc quá, còn không giỏi bằng con đâu!”

Ông bố thì xấu hổ véo má bé, cười gượng hai tiếng rồi rời đi. Nguyễn Lê Uyển nhìn thoáng qua điểm số trên máy chơi game bên cạnh: 700.

Nguyễn Lê Uyển: “… Chơi, chơi lại lần nữa.” Bây giờ trẻ con giỏi như vậy à!

Thiệu Đình Tống cười, lại bỏ xu vào lần nữa, Nguyễn Lê Uyển chơi một lần đã có cảm hứng, lần này điểm cao hơn lần trước… Nhưng vẫn không cao được như em bé lúc nãy.

Nguyễn Lê Uyển mím môi, lại lấy xu từ trong cái giỏ kia với vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt hơi nhắm lại.

Hết thuốc chữa rồi, cảm giác muốn chiến thắng kì lạ này!

Sau khi chơi mấy lần, Nguyễn Lê Uyển mới thoát ra khỏi cảm giác thú vị tươi mới này, quay đầu lại thì thấy Thiệu Đình Tống đang đứng dựa người vào máy chơi game bên cạnh, cụp mắt nhìn cô chơi với vẻ bình tĩnh.

“…” Nguyễn Lê Uyển nhất thời đỏ cả mặt, nói lắp bắp, “Xin, xin lỗi, tôi chỉ mải chơi.”

Thiệu Đình Tống xoa đầu, còn có cả sự vui vẻ ở trong giọng nói, “Không sao, còn muốn chơi nữa không?”

Nguyễn Lê Uyển nhanh chóng lắc đầu, “Được rồi, chúng ta đi mua đồ thôi.”

… Chơi gần hết một nửa số xu rồi!

Cô đỏ mặt kéo lấy bàn tay của Thiệu Đình Tống bàn tay, không ngờ mình lại chơi game say sưa đến vậy, lúc này lại thấy xấu hổ không chịu nổi.

Thiệu Đình Tống thấy thái độ kiên định của cô, cũng tùy ý nghe theo. Lúc đi ngang qua cửa lại thấy một con thỏ trắng mềm như nhung được một em bé ôm trong lòng, bước chân của anh bỗng dừng lại.

“Đợi một lát.”

Thiệu Đình Tống kéo cô đi đến một máy bên cạnh em bé đó, dùng ngón tay gõ vào lớp kính thủy tinh, “Đáng yêu không?”

Nguyễn Lê Uyển chớp chớp mắt, trả lời thật: “Đẹp.”

“Thế gắp cho em một con nhé?”

Nguyễn Lê Uyển ngẩn người: “Đây cũng là trò chơi à?” Cô vẫn tưởng rằng đây là hàng mẫu được trưng bày, chỉ cần bỏ tiền ra là mua được.

Thiệu Đình Tống gật đầu, bỏ xu vào trong máy, động tác gắp một con thỏ lên nhanh chóng dứt khoát, sau đó nhét con thỏ trắng kia vào trong lòng Nguyễn Lê Uyển.

Đôi mắt sáng của Nguyễn Lê Uyển lộ ra vài phần ngây thơ ngốc nghếch, giống như con thỏ trắng ở trong lòng.

Thiệu Đình Tống ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Có muốn thử hay không?”

Nguyễn Lê Uyển xoắn xuýt một hồi… Hình như rất thú vị đấy! Cô lại từ từ gật đầu.

Lịch sử lại tái diễn, chỉ đơn giản là lãng phí xu trò chơi thôi mà!

Nguyễn Lê Uyển cắn răng lùi về phía sau một bước, cố đè nén cảm giác nóng lòng muốn thử.

Thiệu Đình Tống cũng đã bỏ xu vào, khẽ nói cho cô biết nên gắp như thế nào.

Trò này còn khó hơn cả trò đập chuột, Nguyễn Lê Uyển chăm chú hồi lâu vẫn không thể tiếp thu nổi, dần dần rơi vào trâm tư.

Rõ ràng đã móc vào rồi! Sắp lên được rồi! Sắp thành công rồi mà! Rõ ràng… Còn có thể ra được mà.

Nguyễn Lê Uyển: “QAQ”

Thiệu Đình Tống bỗng nhiên tới gần cô, ném hai xu cuối cùng vào trong máy, rồi nắm lấy hai tay của Nguyễn Lê Uyển, giọng nói bình tĩnh vang lên.

“Lần này nhất định có thể được.”

Nguyễn Lê Uyển sững người nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của anh, hơi thở dần gấp gáp, cô vội dời ánh mắt đi, thở ra một hơi rồi gật đầu mạnh: “Ừm.”

Thiệu Đình Tống giữ lấy tay của cô, khi thấy bé thỏ trắng cười ngây ngô kia bị gắp lên, lắc lắc lảo đảo sắp đi vào trong cái hố kia rồi, Nguyễn Lê Uyển căng thẳng nuốt nước bọt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Lưỡi câu móc ngược lên, con thỏ kia rơi vào hố một cách ổn định an toàn.

—— Được! Rồi!

Hai mắt Nguyễn Lê Uyển sáng rực, không thể chờ đợi được nữa, cầm lấy bé thỏ trắng, nhét vào trong tay Thiệu Đình Tống với ánh mắt mong chờ.

“Anh một con, tôi một con.”

Thiệu Đình Tống khẽ cười, cầm lấy bé thỏ trắng chạm nó vào trán cô.

“Được.”

Vì vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, bọn họ bình tĩnh ôm lấy hai con thú bông đi đến cửa hàng gia dụng, đến khu đồ dùng hàng ngày.

… À thì, người bình tĩnh chỉ có mình Thiệu Đình Tống thôi, còn Nguyễn Lê Uyển bị người khác quan sát mà mặt đỏ bừng lên.

Mua đồ xong thì về thẳng nhà.

Cuộc sống ở chung bắt đầu từ ngày hôm nay.



ê muội, 

Tâm Meoo 555

Đây cũng không phải là nơi nào kỳ quái, chẳng qua chỉ là khu trò chơi khá phổ biến mà thôi.

Khi Thiệu Đình Tống vẫn còn học cấp hai thì bố mẹ qua đời vì tai nạn giao thông. Nhà anh vốn là một gia đình có kinh tế bậc trung, sau khi xảy ra chuyện ấy, bởi vì người thân họ hàng đối xử lạnh nhạt, Thiệu Đình Tống chỉ dựa vào tài sản của bố mẹ và trợ cấp nhà nước để đến trường, thỉnh thoảng cũng sẽ đến những nơi như khu trò chơi, quán trà sữa để làm parttime, vậy nên cũng tính là đến nơi này rồi.

Từ sau khi lên đại học, anh học hành bận rộn, tự lập nghiệp rồi kiếm học bổng, nên cũng lâu chưa đến những nơi giải trí như nơi này.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Lê Uyển đến một nơi ồn ào đông người như vậy, ngọn đèn cũng không sáng lắm, cô thấy hơi sợ sệt nhưng cũng có phần tò mò. Nắm chặt lấy tay của Thiệu Đình Tống, cô bất giác kề sát cạnh anh, cũng quên luôn cả căng thẳng.

“Hình như đây là khu trò chơi phải không?” Cô nói với vẻ do dự.

Âm thanh ồn ào ầm ĩ, Thiệu Đình Tống không nghe thấy gì, chỉ thấy cánh môi cô khép mở, liền cúi thấp người xuống khẽ hỏi: “Em nói gì vậy?”

Lỗ tai Nguyễn Lê Uyển nóng lên, cô nói lớn tiếng hơn: “Đây là khu trò chơi.”

Thiệu Đình Tống gật đầu “bừng tỉnh”, “Vậy có muốn chơi thử hay không?”

Cánh môi Nguyễn Lê Uyển khép mở, xoắn xuýt mãi, nếu như nói muốn… Liệu có gây phiền phức cho anh không. Chắc là sẽ thêm phiền toái rồi, anh chị đều bận rộn như vậy,  mình Thiệu Đình Tống lại quản lý cả một công ty, chắc hẳn cũng bề bộn bận rộn, thôi để lần sau cô lén đến đây là được.

Thế là Nguyễn Lê Uyển lắc đầu, nhưng Thiệu Đình Tống lại đứng thẳng người, kéo tay cô đi về một chỗ, không nói câu gì đã lấy điện thoại ra thanh toán đổi lấy xu trò chơi, cũng cầm lấy cái giỏ nhỏ ở bên cạnh.

Nguyễn Lê Uyển ngẩng đầu, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời.

Thiệu Đình Tống nhướng mày cười, giọng nói từ tốn xen lẫn vẻ lười biếng xuyên qua tiếng ồn trong đám người, vang lên rõ ràng bên tai cô.

“Tôi dẫn em đi chơi, đừng ngoan như vậy nữa, Uyển Uyển.”

Hồi lâu Nguyễn Lê Uyển không hề nói gì.



“Muốn chơi trò gì?”

Nguyễn Lê Uyển vẫn còn thấy hơi sợ sệt, cẩn thận bám lấy khuỷu tay của anh, nhìn những ngọn đèn rực rỡ, những máy chơi game với tiếng nhạc ồn ào, một cảm giác kích thích không nói nên lời bớt chợt truyền đến.

Thiệu Đình Tống dẫn cô đi chậm với vẻ nhàn nhã, Nguyễn Lê Uyển thì đang quan sát những người xa lạ đang lắc lư đắm chìm trong âm nhạc trên máy chơi game âm nhạc, thì đầu gối bỗng bị người khác đụng vào.

Cô hơi cúi đầu thì thấy một em bé đội nón hình mặt trời, hình như vô tình va phải cô, bé cất giọng sữa nói “xin lỗi chị”, rồi đi từng bước nhỏ với người lớn bên cạnh.

Nguyễn Lê Uyển ngây người, ánh mắt cũng nhìn theo, nhìn thấy em bé kia níu lấy ống tay áo của người lớn, chỉ vào một máy chơi game bên cạnh khóc lóc làm nũng, anh kia không biết phải làm sao, cuối cùng thì vẫn xách em bé kia lên, đi về phía máy chơi game kia, trong miệng thì cười mắng: “Ranh con, chơi cả buổi chiều rồi, đây là lần cuối cùng đấy!”

Em bé kia nín khóc mỉm cười: “Bố tốt quá!”

Thiệu Đình Tống thấy cô bỗng nhiên dừng bước, thì cũng nhìn theo ánh mắt của cô, “Muốn chơi à?”

Nguyễn Lê Uyển vẫn còn ngẩn ngơ, Thiệu Đình Tống đã dẫn cô qua đó, lúc cô hoàn hồn, thì trong tay đã bị nhét một cây búa vào.

Nguyễn Lê Uyển: “?”

Thiệu Đình Tống: “Trò này tên là đập chuột, em cầm cây búa này đập vào những con chuột đi ra, nếu đập trúng sẽ có điểm, thử đi.”

Nguyễn Lê Uyển nhìn góc ngiêng khuôn mặt anh, nhìn cái hố ở trước mặt, rồi lại nhìn cây búa ở trong tay, sau khi chăm chú một lúc mới từ từ gật đầu.

Thiệu Đình Tống nín cười, bỏ xu vào.

Nguyễn Lê Uyển nắm lấy cây búa nhỏ, quả nhiên có thứ gì đó chui ra từ cái hố, cô nhanh mắt dủng búa đập.

—— Không đập trúng.

Đang kinh ngạc, bỗng lại có thứ gì nhảy ra tiếp, cô luống cuống lấy búa đập tiếp, nhưng vẫn không trúng.

Nguyễn Lê Uyển mím môi, ánh mắt thấy hơi kì diệu, bỗng nhiên buông bàn tay đang nắm tay Thiệu Đình Tống ra, cầm búa bằng cả hai tay, nhìn chằm chằm vào máy chơi game.

“Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch! Bịch!”

Sắc mặt dần dần hung dữ, nhìn lên điểm thì… 100.

“Khụ, ừm…” Thiệu Đình Tống nắm tay thành quyền mím môi cố không cười, giả bộ nghiêm túc, “Trò này hơi khó, chúng ta chơi lần nữa nhé?”

Nguyễn Lê Uyển hoàn hồn lại từ trong trò chơi thắng thua kì lạ, thấy hơi ngại ngùng, bỗng nhiên có tiếng cười vang lên từ chỗ bên cạnh.

Em bé lúc nãy gặp được đang che miệng cười, đôi mắt híp thành một đường: “Chị này ngốc quá, còn không giỏi bằng con đâu!”

Ông bố thì xấu hổ véo má bé, cười gượng hai tiếng rồi rời đi. Nguyễn Lê Uyển nhìn thoáng qua điểm số trên máy chơi game bên cạnh: 700.

Nguyễn Lê Uyển: “… Chơi, chơi lại lần nữa.” Bây giờ trẻ con giỏi như vậy à!

Thiệu Đình Tống cười, lại bỏ xu vào lần nữa, Nguyễn Lê Uyển chơi một lần đã có cảm hứng, lần này điểm cao hơn lần trước… Nhưng vẫn không cao được như em bé lúc nãy.

Nguyễn Lê Uyển mím môi, lại lấy xu từ trong cái giỏ kia với vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt hơi nhắm lại.

Hết thuốc chữa rồi, cảm giác muốn chiến thắng kì lạ này!

Sau khi chơi mấy lần, Nguyễn Lê Uyển mới thoát ra khỏi cảm giác thú vị tươi mới này, quay đầu lại thì thấy Thiệu Đình Tống đang đứng dựa người vào máy chơi game bên cạnh, cụp mắt nhìn cô chơi với vẻ bình tĩnh.

“…” Nguyễn Lê Uyển nhất thời đỏ cả mặt, nói lắp bắp, “Xin, xin lỗi, tôi chỉ mải chơi.”

Thiệu Đình Tống xoa đầu, còn có cả sự vui vẻ ở trong giọng nói, “Không sao, còn muốn chơi nữa không?”

Nguyễn Lê Uyển nhanh chóng lắc đầu, “Được rồi, chúng ta đi mua đồ thôi.”

… Chơi gần hết một nửa số xu rồi!

Cô đỏ mặt kéo lấy bàn tay của Thiệu Đình Tống bàn tay, không ngờ mình lại chơi game say sưa đến vậy, lúc này lại thấy xấu hổ không chịu nổi.

Thiệu Đình Tống thấy thái độ kiên định của cô, cũng tùy ý nghe theo. Lúc đi ngang qua cửa lại thấy một con thỏ trắng mềm như nhung được một em bé ôm trong lòng, bước chân của anh bỗng dừng lại.

“Đợi một lát.”

Thiệu Đình Tống kéo cô đi đến một máy bên cạnh em bé đó, dùng ngón tay gõ vào lớp kính thủy tinh, “Đáng yêu không?”

Nguyễn Lê Uyển chớp chớp mắt, trả lời thật: “Đẹp.”

“Thế gắp cho em một con nhé?”

Nguyễn Lê Uyển ngẩn người: “Đây cũng là trò chơi à?” Cô vẫn tưởng rằng đây là hàng mẫu được trưng bày, chỉ cần bỏ tiền ra là mua được.

Thiệu Đình Tống gật đầu, bỏ xu vào trong máy, động tác gắp một con thỏ lên nhanh chóng dứt khoát, sau đó nhét con thỏ trắng kia vào trong lòng Nguyễn Lê Uyển.

Đôi mắt sáng của Nguyễn Lê Uyển lộ ra vài phần ngây thơ ngốc nghếch, giống như con thỏ trắng ở trong lòng.

Thiệu Đình Tống ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Có muốn thử hay không?”

Nguyễn Lê Uyển xoắn xuýt một hồi… Hình như rất thú vị đấy! Cô lại từ từ gật đầu.

Lịch sử lại tái diễn, chỉ đơn giản là lãng phí xu trò chơi thôi mà!

Nguyễn Lê Uyển cắn răng lùi về phía sau một bước, cố đè nén cảm giác nóng lòng muốn thử.

Thiệu Đình Tống cũng đã bỏ xu vào, khẽ nói cho cô biết nên gắp như thế nào.

Trò này còn khó hơn cả trò đập chuột, Nguyễn Lê Uyển chăm chú hồi lâu vẫn không thể tiếp thu nổi, dần dần rơi vào trâm tư.

Rõ ràng đã móc vào rồi! Sắp lên được rồi! Sắp thành công rồi mà! Rõ ràng… Còn có thể ra được mà.

Nguyễn Lê Uyển: “QAQ”

Thiệu Đình Tống bỗng nhiên tới gần cô, ném hai xu cuối cùng vào trong máy, rồi nắm lấy hai tay của Nguyễn Lê Uyển, giọng nói bình tĩnh vang lên.

“Lần này nhất định có thể được.”

Nguyễn Lê Uyển sững người nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của anh, hơi thở dần gấp gáp, cô vội dời ánh mắt đi, thở ra một hơi rồi gật đầu mạnh: “Ừm.”

Thiệu Đình Tống giữ lấy tay của cô, khi thấy bé thỏ trắng cười ngây ngô kia bị gắp lên, lắc lắc lảo đảo sắp đi vào trong cái hố kia rồi, Nguyễn Lê Uyển căng thẳng nuốt nước bọt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Lưỡi câu móc ngược lên, con thỏ kia rơi vào hố một cách ổn định an toàn.

—— Được! Rồi!

Hai mắt Nguyễn Lê Uyển sáng rực, không thể chờ đợi được nữa, cầm lấy bé thỏ trắng, nhét vào trong tay Thiệu Đình Tống với ánh mắt mong chờ.

“Anh một con, tôi một con.”

Thiệu Đình Tống khẽ cười, cầm lấy bé thỏ trắng chạm nó vào trán cô.

“Được.”

Vì vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, bọn họ bình tĩnh ôm lấy hai con thú bông đi đến cửa hàng gia dụng, đến khu đồ dùng hàng ngày.

… À thì, người bình tĩnh chỉ có mình Thiệu Đình Tống thôi, còn Nguyễn Lê Uyển bị người khác quan sát mà mặt đỏ bừng lên.

Mua đồ xong thì về thẳng nhà.

Cuộc sống ở chung bắt đầu từ ngày hôm nay.