Hình Như Cô Ấy Rất Dễ Tán Tỉnh

Chương 6: Chị gái, một Uyển Uyển tức giận




Thiệu Đình Tống không biết đã đứng sau cô từ lúc nào, còn cầm đĩa sườn xào chua ngọt đã nấu xong ở trong tay, mùi thơm ngào ngạt chui vào trong mũi, Nguyễn Lê Uyển không kìm lòng nổi, nuốt nước miếng thèm, tuy đã ăn một ít đồ ngọt ở Noémie Tô, nhưng cô vẫn cảm thấy đói.

Cô mở to đôi mắt hạnh, ngẩng đầu nhìn Thiệu Đình Tống, thấy anh hơi ngửa mặt lên để lộ ra phần cằm lạnh lùng, cô muốn nói lại thôi.

Thiệu Đình Tống đưa đĩa đồ ăn cho cô, cười coi xung quanh như không có ai: “Ngoan, em đi ăn cơm trước đi.”

Lúc trước anh cũng có phần nghi ngờ người nhà họ Nguyễn, hôm nay Nguyễn Tần Ninh nói chuyện với giọng điệu cứng rắn lạnh nhạt kia càng làm anh chắc chắn suy đoán Nguyễn Lê Uyển ở trong nhà chính là “nhóc đáng thương” hơn. Không kể đến Nguyễn Tần Ninh, ngay cả Nguyễn Quỳnh Chương mà lúc trước anh cũng có phần tán thưởng, bây giờ cũng cảm thấy nên cảnh giác hơn.

Người đầu dây bên kia dường như cũng nghe được tiếng ở bên này, Nguyễn Tần Ninh nâng cao âm điệu trách mắng: “Nguyễn Lê Uyển, không được về nhà với người lạ—— điều này còn cần chị dạy em à?”

Nguyễn Lê Uyển cố lấy dũng khí đứng người dậy, khẽ phản bác lại về phía chiếc điện thoại: “Đây là người mà anh hai giới thiệu cho em, bọn em cũng đăng kí kết hôn rồi, không phải là người xa lạ. Chị yên tâm, ăn cơm xong em sẽ về.”

Hai chữ “Người lạ” kia khiến cho sắc mặt Thiệu Đình Tống lạnh lùng hẳn, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Nguyễn Lê Uyển, khóe miệng anh lại ẩn hiện nụ cười nhẹ, đáp lại Nguyễn Tần Ninh một câu không rõ cảm xúc: “Uyển Uyển và em đã ở chung trong hộ khẩu rồi, sao lại coi là người lạ được? Chị cả không cần phải lo lắng quá đâu.”

Nguyễn Tần Ninh: “Cậu...”

“Tút —— ”

Thiệu Đình Tống bình tĩnh cúp điện thoại, “Ăn cơm nhé?”

... Hình như, hình như chị cả bị chọc tức rồi! Nguyễn Lê Uyển gật đầu, cầm chiếc đĩa đi về phía bàn ăn, trong lòng càng thấy thấp thỏm không yên.

Nhưng Nguyễn Tần Ninh bị cúp máy cũng không gọi điện thoại lại, cũng không nhắn tin trong wechat, chắc là không có chuyện gì đâu. Lo lắng quanh quẩn một lúc, sau đó Nguyễn Lê Uyển nhanh chóng bị mùi thơm mê hoặc.

Trên bàn cơm có ba món mặn một món canh, màu sắc hương vị đều đủ cả, mùi thơm nức mũi khiến người khác không nén được cảm giác thèm ăn.

Thiệu Đình Tống gắp cho cô một miếng sườn giòn xốp, nước sốt sền sệt bao quanh, đặt trên bát cơm trắng càng làm cảm giác thèm ăn của cô tăng lên.

“Nếm thử đi.”

“Cảm ơn anh.”

Nguyễn Lê Uyển lễ phép nói lời cảm ơn, không thể chờ đợi nữa gắp miếng sườn lên nếm thử.

“!” Ngon! Quá! Nguyễn Lê Uyển kinh ngạc mở to hai mắt, mùi vị chua ngọt đan xen trong miếng thịt, phần thịt trong miếng sườn hơi tách ra, cô vốn đã thấy đói rồi, xem ra bữa này ăn nở bụng ra mất.

Cô cũng đáp lễ lại gắp cho Thiệu Đình Tống một miếng thịt, rồi cúi đầu chờ mong nếm thử những món khác.

Một bát canh cá tỏa hơi nóng bên tay, Thiệu Đình Tống hỏi một câu lơ đãng: “Người nhà em... không hài lòng với chuyện chúng ta đi đăng kí kết hôn à?”

Nguyễn Lê Uyển thì còn đang đắm chìm trong mỹ thực, nói câu lời ít ý nhiều: “Không phải, hài lòng mà.”

“Nhưng chị của em hình như không thích chúng ta bên nhau thì phải.”

Nguyễn Lê Uyển dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh, Thiệu Đình Tống cụp mắt xuống, lông mi dài hơi rung, che khuất tầm mắt anh, môi mỏng hơi mím lại, góc nghiêng khuôn mặt hiện ra vài phần... Thất vọng?

Vẻ mặt Nguyễn Lê Uyển phức tạp, sao cô lại cảm thấy có gì đó không hợp lý lắm?... Chắc là ảo, ảo giác rồi.

Nhưng vẫn lắp bắp giải thích lại: “Bố tôi nói anh rất nghiêm túc có trách nhiệm, rất, rất tốt. Anh hai của tôi cũng nói anh rất giỏi, là người tốt. Còn chị thì là người ngoài lạnh trong nóng... Bọn họ đều rất ủng hộ cuộc hôn nhân này.”

Thiệu Đình Tống ngẩng mặt lên, đề nghị: “Hay là tối nay tôi đến nhà em nói chuyện nhé?”

Nếu như đi, cô cũng không có lí do nào không ở cạnh anh, buổi tối còn có FT nữa. Nguyễn Lê Uyển hoảng hốt chuyển tầm mắt: “... Để lần sau đi, đêm nay mẹ và em trai tôi về nhà.”

“À…, được thôi.”

Thiệu Đình Tống cười hờ hững, ngày mai lại đến tìm Nguyễn Quỳnh Chương để tìm hiểu tình hình. Nếu như nhà họ Nguyễn thật sự chỉ coi Nguyễn Lê Uyển là một quân cờ, vậy thì cũng không cần phải quá để ý nhiều đến những người không liên quan.

Nguyễn Lê Uyển im lặng ăn xong nửa bát cơm, có cảm giác no bụng rồi, lúc này mới nhớ đến điều còn hoài nghi: “Người nhà anh thì sao? Chắc tôi cũng phải đi gặp họ nhỉ.”

Thiệu Đình Tống: “Trước đây họ gặp tai nạn giao thông qua đời rồi, trong nhà chỉ có một mình tôi.”

Nguyễn Lê Uyển sửng sốt, hoàn hồn vội vàng nói: “Xin lỗi. Là do tôi không tìm hiểu trước...”

“Không sao.” Thiệu Đình Tống cười vỗ về cô, “Tôi cũng không quen thuộc với em, sau này có thời gian tìm hiểu là được.”

Dăm ba câu xong thì Thiệu Đình Tống chuyển sang chủ đề khác, thỉnh thoảng nói chuyện ngược lại cũng không làm bữa cơm này xấu hổ lắm.

Nguyễn Lê Uyển sờ bụng, lặng lẽ chép miệng tặc lưỡi, nghĩ thầm tay nghề của Thiệu Đình Tống thật sự không tồi.

...

Năm giờ chiều.

Nguyễn Lê Uyển đứng trước cửa nhà với vẻ thấp thỏm bất an, không dám đi vào. Nhưng gió bắt đầu thổi rồi, lạnh thật sự, cô thở dài một hơi, đánh liều định mở cửa ra.

“Cạnh cạnh —— ”

Cánh cửa bỗng nhiên bị người khác mở ra từ bên trong, Nguyễn Lê Uyển lại càng hoảng sợ, ánh mắt hoảng sợ đụng ngay phải khuôn mặt lạnh như băng của Nguyễn Tần Ninh.

Khuôn mặt Nguyễn Tần Ninh không có biểu cảm gì: “Bảo ăn xong thì về nhà mà? Hay là ăn xong cơm tối rồi mới về?”

“...” Nguyễn Lê Uyển xấu hổ mím môi, vốn nghĩ như vậy, nhưng sau khi ăn xong để một mình Thiệu Đình Tống dọn dẹp bàn ăn thì cũng không được, máy rửa bát lại hỏng rồi. Hai người cùng nhau rửa bát, rửa xong lại ngồi nói chuyện một hồi. Bởi vì tối qua không ngủ đủ giấc, bây giờ lại còn là buổi trưa, trong lúc mơ màng cô lại ngủ thiếp đi mất, sau đó Thiệu Đình Tống mới gọi cô dậy.

Cô cố gắng mở to hai mắt ra vẻ vô tội, còn mang vẻ mặt nịnh nọt, nói với giọng nhỏ nhẹ: “Em...”

“Được rồi.”

Nguyễn Tần Ninh nhíu mày, kéo cô vào nhà, đóng cửa lại, “Đứng ngây ở ngoài cửa mà không biết đi vào, sợ mình không bị cảm à?”

Nguyễn Lê Uyển lắp bắp nhìn về phía Nguyễn Tần Ninh, ngoan ngoãn xin lỗi như cái lần cô chọc giận chị ấy rất lâu về trước: “Chị ơi, em xin lỗi. Em không nên không nghe lời.”

Nguyễn Tần Ninh không nói câu gì, đi vào ngồi xuống ghế sô pha, quay cằm về chỗ ghế ghế bên trái, Nguyễn Lê Uyển lập tức ngồi vào ghế nghiêm túc.

“Nói thử xem sao lại dễ dàng đi đăng ký kết hôn với người khác như thế?”

Nguyễn Lê Uyển ngây người, không hiểu chuyện ra sao, khẽ hỏi lại: “... Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao ạ?”

Nguyễn Tần Ninh nhíu mày, “Sao lại nói như thế?”

Nguyễn Lê Uyển mím môi, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô ấy một lát, sau đó vội vàng hấp tấp tầm mắt đi, trong đầu lại hiện ra cuộc đối thoại mà cô nghe lén được cách đây không lâu, miệng khép khép mở mở, nhưng cuối cùng vẫn nói không nên lời.

Trong lòng cảm thấy chua chát, câu hỏi của Nguyễn Tần Ninh có ý như người gây chuyện lại là cô, rõ ràng lúc ban đầu người có ý để cô đi liên hôn là Nguyễn Tần Ninh, thế mà hôm nay nghe chuyện cô kết hôn rồi mà chị ấy vẫn thấy không vui.

Nguyễn Lê Uyển hơi giận dỗi, nói ấp a ấp úng: “Dù sao cũng đã kết hôn rồi, Thiệu Đình Tống rất tốt.”

“À,” Nguyễn Tần Ninh cười khẩy, “Cậu ta tốt? Em dám chủ động nói chuyện với cậu ta ba câu không? Dám một mình ở cạnh cậu ta không?”

Nguyễn Lê Uyển khẽ cắn môi dưới, cố lấy dũng khí dời ánh mắt đi, chăm chú trả lời lại một cách cố chấp: “Anh ấy đẹp trai, không phải người xấu. Em không sợ anh ấy, cũng có thể nói chuyện với anh ấy.... Ngày mai em sẽ dọn đến ở chung với anh ấy, em có thể ở một mình được.”

Sắc mặt Nguyễn Tần Ninh thoáng cái âm u hẳn, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, “Em nói cái gì? Cái gì mà dọn đến?”

“Thì, thì ở chung...” Dũng khí lập tức biến mất, đến bây giờ Nguyễn Lê Uyển chưa từng thấy vẻ mặt Nguyễn Tần Ninh kém như vậy, lắp ba lắp bắp, lại bắt đầu sợ, “Hơn, hơn nữa, người anh hai giới thiệu, không phải là người xấu đâu.”

Vẻ bất an và lo sợ trong mắt cô khiến Nguyễn Tần Ninh thoáng cái đã hết giận, đau đầu xoa huyệt Thái Dương, giọng điệu cứng ngắc: “Đây không phải vấn đề có phải người xấu hay không... Em yêu cậu ta không?”

Câu hỏi này thật kỳ quái, Nguyễn Lê Uyển mang vẻ mặt mờ mịt, vừa mới gặp nhau hai lần, thích còn chưa đến chứ nói gì đến yêu?... Hơn nữa, lúc đầu chị cả cũng đâu nói kết hôn thương mại cần tình yêu đâu.

Cố gắng không ly hôn là tốt rồi, cố giữ sự tôn trong nhau... Điều này đã đủ tốt với hai nhà rồi.

Nhưng nghĩ đến tính cách nghiêm khắc từ trước đến nay của Nguyễn Tần Ninh, Nguyễn Lê Uyển cẩn thận dò nói: “Vậy, vậy em phải cố yêu anh ấy ạ?”

“…”

Nguyễn Tần Ninh hít sâu, sợ một giây sau mình sẽ đi về Tây Thiên.

Mẹ kiếp, cái con nhóc này, nói ngoan thì lại biết giận dỗi, còn nói không ngoan thì lại bảo gì nghe nấy.