Hình Như Cô Ấy Rất Dễ Tán Tỉnh

Chương 7: Ngủ ngon, một Uyển Uyển tủi thân




“Ở chung?” Nụ cười của Nguyễn Quỳnh Chương hơi cứng lại, cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, “Chuyện khi nào vậy?”

Nguyễn Tần Ninh gắp cho cậu một miếng phao câu gà với khuôn mặt không cảm xúc, “Không biết lễ phép, nói chuyện nghiêm túc lên.” Nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.

Nguyễn Lê Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được.”

Ngộ nhỡ dọa Uyển Uyển sợ thì sao... Mặc dù con nhóc này không có vẻ gì sợ hãi cho lắm.Tâm Meoo 555Đang lúc giằng co, cửa nhà bỗng vang lên, giọng nói kinh ngạc của Nguyễn Quỳnh Chương đã ngắt lời mà Nguyễn Tần Ninh định nói ra.

Thiệu Đình Tống: … Tôi lại dọa đến em à?

Nguyễn Lê Uyển: QAQ

Điện thoại trong tay bỗng sáng lên, là tin nhắn từ wechat.

Nguyễn Lê Uyển sững sờ, lại nghe một lần nữa.“Chị cả? Sao chị về nhà sớm vậy.”Nguyễn Quỳnh Chương ngồi bên cạnh cô, lấy cho cô một chén canh, “Nếu như Uyển Uyển đã đồng ý thì…, con thấy có thể được. Dù sao hai đứa cũng đã kết hôn rồi, còn xảy ra chuyện gì lớn được chứ.”“Chị cả? Sao chị về nhà sớm vậy.”

Nguyễn Quỳnh Chương nói mà mặt không đổi sắc: “Tình cảm có thể bồi dưỡng được. Chị cũng đừng làm khúc gỗ chắn ngang nữa. Gặp sắc nảy lòng tham thì sao? Uyển Uyển nhà chúng ta xinh xắn là sự thật, đấy cũng là bản lĩnh của con bé.”

Nguyễn Lê Uyển khẽ hít một hơi khí lạnh vào, đầu gối trúng đạn, nguyên nhân gặp sắc nảy lòng tham đúng là thật. Cô kéo nhẹ ống tay áo của Nguyễn Quỳnh Chương.Tầm mắt Nguyễn Lê Uyển còn đang lơ lửng trên mây: “Dù, dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.”Nguyễn Tần Ninh lạnh nhạt liếc về phía anh ấy, Nguyễn Quỳnh Chương nhìn lại một hồi thì sống lưng cứng ngắc, lúc này mới âm thầm nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển đang lo lắng bất an, cũng đoán ra được phần nào nguyên nhân.

Bất kể chủ đề có liên quan đến cô hay không, cô đều không nói gì. Rất nhiều chuyện đã trải qua khiến cô nhận ra, không phải chuyện mà cô có thể đưa ra ý kiến, nói ý kiến của mình ra hay không cũng không quan trọng, cũng không có ai muốn lắng nghe quan điểm của cô cả. Dần dần cô cũng quen với những ngày tháng không cần phải nói chuyện.

Chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Quỳnh Chương buông tay ra, vừa nghe điện thoại vừa thầm nghĩ, Thiệu Đình Tống quả thật là người nói là làm, hành động quá nhanh. Nguyễn Tần Ninh không gặp thì anh ấy phải đến tìm đối phương để nói chuyện rồi.

Cơm nước xong xuôi, tắm rửa xong, Nguyễn Lê Uyển trở lại căn phòng của mình, thở một hơi đầy mệt mỏi, những điều chán nản trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói rồi. Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo ở trên tường.

Nguyễn Quỳnh Chương xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của Nguyễn Lê Uyển, nở nụ cười ôn hòa: “Anh phải đi đón mẹ và Ngọc Lãng rồi, chuyện ở chung về rồi nói tiếp.”Nguyễn Lê Uyển từ từ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng chốc lại cảm nhận được một nỗi thất vọng thoáng qua.Mang theo hơi lạnh trên người ngồi vào chỗ bên cạnh Nguyễn Lê Uyển, ôm lấy bả vai cô, Nguyễn Quỳnh Chương cười trêu ghẹo: “Chị, chị không nỡ để Uyển Uyển gả ra ngoài à? Mới chỉ ra ngoài gặp mặt thôi mà sao trông sắc mặt chị như trời sắp sập đến nơi thế?”

Ngộ nhỡ dọa Uyển Uyển sợ thì sao... Mặc dù con nhóc này không có vẻ gì sợ hãi cho lắm.

Khi còn bé Nguyễn Ngọc Lãng đi theo ông bà ngoại đi theo làm nghiên cứu khoa học, sinh sống ở nước ngoài, sau này cũng chọn học ở nước ngoài luôn. Năm nay do lịch học bận rộn nên không về nhà ăn Tết, mẹ Nguyễn lo lắng nên qua bên đó ở cùng cậu một khoảng thời gian, đợi mọi chuyện xong xuôi mới về nước cùng cậu.Nguyễn Lê Uyển bất mãn ngước cặp mắt hạnh lên: “Em sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm với anh ấy.”Nguyễn Quỳnh Chương xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của Nguyễn Lê Uyển, nở nụ cười ôn hòa: “Anh phải đi đón mẹ và Ngọc Lãng rồi, chuyện ở chung về rồi nói tiếp.”Nguyễn Tần Ninh: “Buổi sáng nay sắc mặt em cũng có tốt đâu.”

Chỉ có một người xa lạ mới quen biết được 2 ngày nhận ra được sự mệt mỏi của cô.

“Chị cả? Sao chị về nhà sớm vậy.”

Nguyễn Ngọc Lãng hừ nhẹ, “Ông già như bố còn không chạy nhanh bằng con đâu.”“...” Nguyễn Quỳnh Chương nghẹn họng, rồi làm như không có chuyện gì, nở nụ cười hờ hững, “Lúc ấy do trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, thôi nào, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Thiệu Đình Tống có năng lực xuất chúng hơn người, còn tỉ mỉ hơn cả chị ở những mặt khác, sẽ không bắt nạt Uyển Uyển đâu.”

Tầm mắt Nguyễn Lê Uyển còn đang lơ lửng trên mây: “Dù, dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.”

Mẹ Nguyễn thì trước nay đều dịu dàng mềm mại, khi gặp ai thì trên mặt vẫn luôn ẩn hiện nụ cười, trong bữa cơm, bà luôn yên tĩnh, nghe xong chuyện cũng không phản đối gì.

Tầm mắt Nguyễn Lê Uyển còn đang lơ lửng trên mây: “Dù, dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.”Nguyễn Lê Uyển sững sờ, lại nghe một lần nữa.Nguyễn Tần Ninh ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, người đang trốn sau lưng Nguyễn Quỳnh Chương, nói với vẻ bình tĩnh: “Mới bảo con bé đi gặp người ta thôi, nó thì lại giỏi rồi, chẳng nói chẳng rằng gì đã đi đăng kí kết hôn, còn đi lêu lổng cả ngày với một người xa lạ. Ban đầu thì do gặp sắc nảy lòng tham thôi, chứ cuộc hôn nhân không có tình cảm có thể kiên trì được bao lâu?”

Buổi chiều trên bàn cơm, người một nhà quây quần lại ăn bữa “Cơm tất niên” muộn.

Cũng chỉ phụ họa theo bố Nguyễn: “Thành An nói rất đúng, Uyển Uyển tốt nghiệp... cũng được 4 năm rồi nhỉ? Cũng nên lập gia đình rồi, nếu Quỳnh Chương cảm thấy không tệ, Uyển Uyển cũng thấy thích, vậy ở chung cũng không phải chuyện gì xấu cả.”

Bất kể chủ đề có liên quan đến cô hay không, cô đều không nói gì. Rất nhiều chuyện đã trải qua khiến cô nhận ra, không phải chuyện mà cô có thể đưa ra ý kiến, nói ý kiến của mình ra hay không cũng không quan trọng, cũng không có ai muốn lắng nghe quan điểm của cô cả. Dần dần cô cũng quen với những ngày tháng không cần phải nói chuyện.8:34.Nguyễn Lê Uyển khẽ hít một hơi khí lạnh vào, đầu gối trúng đạn, nguyên nhân gặp sắc nảy lòng tham đúng là thật. Cô kéo nhẹ ống tay áo của Nguyễn Quỳnh Chương.

Bà dừng lại một lát, nhớ ra chuyện gì đó, sờ lên đầu Nguyễn Ngọc Lãng đang yên tĩnh ăn cơm, ánh mắt mềm mại mang theo ý cười: “Ngọc Lãng nói sau này sẽ học ở trong nước, trước đây bố con đã đi tạo mối quan hệ rồi, có thể đến học ở khoa vật lý Hoa Đại luôn. Khai giảng vẫn chưa được bao lâu, hai ngày nữa dọn dẹp đồ xong mẹ sẽ dẫn con qua đó luôn.”

Khi còn bé Nguyễn Ngọc Lãng đi theo ông bà ngoại đi theo làm nghiên cứu khoa học, sinh sống ở nước ngoài, sau này cũng chọn học ở nước ngoài luôn. Năm nay do lịch học bận rộn nên không về nhà ăn Tết, mẹ Nguyễn lo lắng nên qua bên đó ở cùng cậu một khoảng thời gian, đợi mọi chuyện xong xuôi mới về nước cùng cậu.Nguyễn Quỳnh Chương nói mà mặt không đổi sắc: “Tình cảm có thể bồi dưỡng được. Chị cũng đừng làm khúc gỗ chắn ngang nữa. Gặp sắc nảy lòng tham thì sao? Uyển Uyển nhà chúng ta xinh xắn là sự thật, đấy cũng là bản lĩnh của con bé.”

*YY: nền tảng phát sóng trực tiếp tương tác về giải trí của Trung Quốc

Nguyễn Quỳnh Chương xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của Nguyễn Lê Uyển, nở nụ cười ôn hòa: “Anh phải đi đón mẹ và Ngọc Lãng rồi, chuyện ở chung về rồi nói tiếp.”

Nghĩ đến chuyện đại thần Ti La sẽ đến, trái tim Nguyễn Lê Uyển lại nhảy nhót tung tăng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng lồng tiếng sau cánh cửa ngầm, chỉnh sửa lại thiết bị, mởNguyễn Lê Uyển lại gần nói thầm bên tai anh ấy: “Chị, chị nói người gặp sắc nảy lòng tham là, là em.”

Nguyễn Lê Uyển lo sợ bất an, vì chủ đề nhanh chóng chuyển đến chuyện cô dọn ra ngoài.

Đang lúc giằng co, cửa nhà bỗng vang lên, giọng nói kinh ngạc của Nguyễn Quỳnh Chương đã ngắt lời mà Nguyễn Tần Ninh định nói ra.

Mang theo hơi lạnh trên người ngồi vào chỗ bên cạnh Nguyễn Lê Uyển, ôm lấy bả vai cô, Nguyễn Quỳnh Chương cười trêu ghẹo: “Chị, chị không nỡ để Uyển Uyển gả ra ngoài à? Mới chỉ ra ngoài gặp mặt thôi mà sao trông sắc mặt chị như trời sắp sập đến nơi thế?”Nguyễn Tần Ninh lạnh nhạt liếc về phía anh ấy, Nguyễn Quỳnh Chương nhìn lại một hồi thì sống lưng cứng ngắc, lúc này mới âm thầm nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển đang lo lắng bất an, cũng đoán ra được phần nào nguyên nhân.Nguyễn Tần Ninh cười khẩy: “Còn tự mình biết mình đấy.”

Nguyễn Tần Ninh nhíu mày: “Nhưng mà mẹ với Ngọc Lãng vừa mới về...”

Bà dừng lại một lát, nhớ ra chuyện gì đó, sờ lên đầu Nguyễn Ngọc Lãng đang yên tĩnh ăn cơm, ánh mắt mềm mại mang theo ý cười: “Ngọc Lãng nói sau này sẽ học ở trong nước, trước đây bố con đã đi tạo mối quan hệ rồi, có thể đến học ở khoa vật lý Hoa Đại luôn. Khai giảng vẫn chưa được bao lâu, hai ngày nữa dọn dẹp đồ xong mẹ sẽ dẫn con qua đó luôn.”Nguyễn Quỳnh Chương: “...”

Đang chìm trong cõi thần tiên, bỗng bàn tay Nguyễn Lê Uyển bị Nguyễn Quỳnh Chương giữ lấy, “Chiếc nhẫn này... Hôm nay cậu ta tặng à?”

Nguyễn Ngọc Lãng hừ nhẹ, “Ông già như bố còn không chạy nhanh bằng con đâu.”

Cơm nước xong xuôi, tắm rửa xong, Nguyễn Lê Uyển trở lại căn phòng của mình, thở một hơi đầy mệt mỏi, những điều chán nản trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói rồi. Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo ở trên tường.Thiệu Đình Tống: Ngủ ngon, Uyển Uyển.Nguyễn Lê Uyển bất mãn ngước cặp mắt hạnh lên: “Em sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm với anh ấy.”

Tầm mắt Nguyễn Lê Uyển còn đang lơ lửng trên mây: “Dù, dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.”

“... Dạ, bây giờ con sẽ đi.”Nguyễn Quỳnh Chương vội vàng ho lên một tiếng, “Được rồi, nếu như chị lo lắng thì để ngày mai em dẫn chị đi tìm Đình Tống nói chuyện nhé?”

Lúc này mẹ Nguyễn che miệng cười, khuôn mặt nghiêm túc của bố Nguyễn cũng mang mấy phần cưng chiều, cười mắng: “Ranh con, hơn nửa năm không gặp càng ngày càng đáng ăn đánh.”

Nguyễn Tần Ninh gắp cho cậu một miếng phao câu gà với khuôn mặt không cảm xúc, “Không biết lễ phép, nói chuyện nghiêm túc lên.” Nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.Vốn định nói tên, nhưng lại không thể nhớ kỹ chỉ qua dăm ba câu nói của mọi người, mẹ Nguyễn dứt khoát nhẹ nhàng sửa lại.“Không cần, không rảnh.” Nguyễn Tần Ninh cuối cùng cũng chịu thua, nhưng vẫn cương quyết bảo, “Kết hôn thì được, nhưng ở chung thì không, mẹ vừa về mà em đã dọn ra ngoài thì còn ra thể thống gì?”

Nguyễn Quỳnh Chương ngồi bên cạnh cô, lấy cho cô một chén canh, “Nếu như Uyển Uyển đã đồng ý thì…, con thấy có thể được. Dù sao hai đứa cũng đã kết hôn rồi, còn xảy ra chuyện gì lớn được chứ.”

Nghĩ đến chuyện đại thần Ti La sẽ đến, trái tim Nguyễn Lê Uyển lại nhảy nhót tung tăng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng lồng tiếng sau cánh cửa ngầm, chỉnh sửa lại thiết bị, mở YY* ra vào kênh của nhóm Thanh Sắc Liêu Nhân trước.

Nguyễn Lê Uyển khẽ hít một hơi khí lạnh vào, đầu gối trúng đạn, nguyên nhân gặp sắc nảy lòng tham đúng là thật. Cô kéo nhẹ ống tay áo của Nguyễn Quỳnh Chương.“Ở chung?” Nụ cười của Nguyễn Quỳnh Chương hơi cứng lại, cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, “Chuyện khi nào vậy?”. Đam Mỹ Sắc

Nguyễn Lê Uyển nhìn thời gian, cũng không hỏi lại nhiều nữa, trả lời lại có thể đi cùng nhau,

Thiệu Đình Tống: … Tôi lại dọa đến em à?Nguyễn Tần Ninh: “Buổi sáng nay sắc mặt em cũng có tốt đâu.”Nguyễn Lê Uyển sờ mũi, trả lời thật: “Ngày mai. Bọn em định tổ chức hôn lễ vào cuối tháng 4, đã chuẩn bị xong những chuyện khác rồi.”

Nguyễn Lê Uyển từ từ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng chốc lại cảm nhận được một nỗi thất vọng thoáng qua.

Bà dừng lại một lát, nhớ ra chuyện gì đó, sờ lên đầu Nguyễn Ngọc Lãng đang yên tĩnh ăn cơm, ánh mắt mềm mại mang theo ý cười: “Ngọc Lãng nói sau này sẽ học ở trong nước, trước đây bố con đã đi tạo mối quan hệ rồi, có thể đến học ở khoa vật lý Hoa Đại luôn. Khai giảng vẫn chưa được bao lâu, hai ngày nữa dọn dẹp đồ xong mẹ sẽ dẫn con qua đó luôn.”Giọng nói của Thiệu Đình Tống mang theo chút lười nhác, hình như vừa mới tỉnh ngủ, giọng trầm xen lẫn cả tiếng cười khẽ: “Ừm. Vậy tối nay đừng thức khuya nữa, đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon, Uyển Uyển.”Bây giờ đã là giữa tháng 3 rồi, cũng không tính là muộn, nhưng thời tiết lạnh năm nay kéo dài, cũng không biết đến tiết xuân phân thì có ấm hơn chút nào không.

Mang theo hơi lạnh trên người ngồi vào chỗ bên cạnh Nguyễn Lê Uyển, ôm lấy bả vai cô, Nguyễn Quỳnh Chương cười trêu ghẹo: “Chị, chị không nỡ để Uyển Uyển gả ra ngoài à? Mới chỉ ra ngoài gặp mặt thôi mà sao trông sắc mặt chị như trời sắp sập đến nơi thế?”

Nguyễn Quỳnh Chương: “...”Đang chìm trong cõi thần tiên, bỗng bàn tay Nguyễn Lê Uyển bị Nguyễn Quỳnh Chương giữ lấy, “Chiếc nhẫn này... Hôm nay cậu ta tặng à?”

Nguyễn Tần Ninh: “Buổi sáng nay sắc mặt em cũng có tốt đâu.”

*YY: nền tảng phát sóng trực tiếp tương tác về giải trí của Trung QuốcTầm mắt Nguyễn Lê Uyển còn đang lơ lửng trên mây: “Dù, dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.”

Lời của tác giả:

Lời của tác giả:Chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Quỳnh Chương buông tay ra, vừa nghe điện thoại vừa thầm nghĩ, Thiệu Đình Tống quả thật là người nói là làm, hành động quá nhanh. Nguyễn Tần Ninh không gặp thì anh ấy phải đến tìm đối phương để nói chuyện rồi.

Giọng nói của Thiệu Đình Tống mang theo chút lười nhác, hình như vừa mới tỉnh ngủ, giọng trầm xen lẫn cả tiếng cười khẽ: “Ừm. Vậy tối nay đừng thức khuya nữa, đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon, Uyển Uyển.”

Nguyễn Quỳnh Chương nói mà mặt không đổi sắc: “Tình cảm có thể bồi dưỡng được. Chị cũng đừng làm khúc gỗ chắn ngang nữa. Gặp sắc nảy lòng tham thì sao? Uyển Uyển nhà chúng ta xinh xắn là sự thật, đấy cũng là bản lĩnh của con bé.”Nguyễn Tần Ninh cười khẩy: “Còn tự mình biết mình đấy.”Ngộ nhỡ dọa Uyển Uyển sợ thì sao... Mặc dù con nhóc này không có vẻ gì sợ hãi cho lắm.

Trong lòng bỗng cảm thấy tủi thân, cũng cảm thấy ấm áp.Nguyễn Ngọc Lãng từ tốn húp một thìa canh, nói không nhanh cũng không chậm: “Bố phải tự hiểu đi chứ, địa vị của bố so với mẹ thì… Người ta gọi đó là tự rước lấy nhục.”“... Dạ, bây giờ con sẽ đi.”

Thiệu Đình Tống: Ngủ ngon, Uyển Uyển.

Đang lúc giằng co, cửa nhà bỗng vang lên, giọng nói kinh ngạc của Nguyễn Quỳnh Chương đã ngắt lời mà Nguyễn Tần Ninh định nói ra.Nguyễn Quỳnh Chương xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của Nguyễn Lê Uyển, nở nụ cười ôn hòa: “Anh phải đi đón mẹ và Ngọc Lãng rồi, chuyện ở chung về rồi nói tiếp.”

Vốn định nói tên, nhưng lại không thể nhớ kỹ chỉ qua dăm ba câu nói của mọi người, mẹ Nguyễn dứt khoát nhẹ nhàng sửa lại.

Nguyễn Lê Uyển nghe lời nói như thường của mọi người, chỉ cúi đầu lẳng lặng uống canh, ánh mắt dần buồn bã.Nguyễn Lê Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được.”

*YY: nền tảng phát sóng trực tiếp tương tác về giải trí của Trung QuốcNguyễn Tần Ninh ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, người đang trốn sau lưng Nguyễn Quỳnh Chương, nói với vẻ bình tĩnh: “Mới bảo con bé đi gặp người ta thôi, nó thì lại giỏi rồi, chẳng nói chẳng rằng gì đã đi đăng kí kết hôn, còn đi lêu lổng cả ngày với một người xa lạ. Ban đầu thì do gặp sắc nảy lòng tham thôi, chứ cuộc hôn nhân không có tình cảm có thể kiên trì được bao lâu?”Nguyễn Tần Ninh nhíu mày: “Nhưng mà mẹ với Ngọc Lãng vừa mới về...”...

Mang theo hơi lạnh trên người ngồi vào chỗ bên cạnh Nguyễn Lê Uyển, ôm lấy bả vai cô, Nguyễn Quỳnh Chương cười trêu ghẹo: “Chị, chị không nỡ để Uyển Uyển gả ra ngoài à? Mới chỉ ra ngoài gặp mặt thôi mà sao trông sắc mặt chị như trời sắp sập đến nơi thế?”

Nguyễn Tần Ninh nhíu mày: “Nhưng mà mẹ với Ngọc Lãng vừa mới về...”

Vốn định nói tên, nhưng lại không thể nhớ kỹ chỉ qua dăm ba câu nói của mọi người, mẹ Nguyễn dứt khoát nhẹ nhàng sửa lại.

Khi còn bé Nguyễn Ngọc Lãng đi theo ông bà ngoại đi theo làm nghiên cứu khoa học, sinh sống ở nước ngoài, sau này cũng chọn học ở nước ngoài luôn. Năm nay do lịch học bận rộn nên không về nhà ăn Tết, mẹ Nguyễn lo lắng nên qua bên đó ở cùng cậu một khoảng thời gian, đợi mọi chuyện xong xuôi mới về nước cùng cậu.

Lời của tác giả:

Nguyễn Quỳnh Chương vội vàng ho lên một tiếng, “Được rồi, nếu như chị lo lắng thì để ngày mai em dẫn chị đi tìm Đình Tống nói chuyện nhé?”Nguyễn Lê Uyển nghe lời nói như thường của mọi người, chỉ cúi đầu lẳng lặng uống canh, ánh mắt dần buồn bã.Cậu kém Nguyễn Lê Uyển 8 tuổi tuổi, khi mẹ Nguyễn sinh cậu thì đã là sản phụ lớn tuổi, còn sinh sớm nữa, cũng bởi vậy nên cực kỳ yêu đương đứa con vốn sinh ra đã yếu ớt này, bất kể cậu muốn điều gì cũng được chiều theo.

Chương 7: Ngủ ngon, một Uyển Uyển tủi thânBuổi chiều trên bàn cơm, người một nhà quây quần lại ăn bữa “Cơm tất niên” muộn.

Nguyễn Lê Uyển sững sờ, lại nghe một lần nữa.

Nguyễn Lê Uyển lại gần nói thầm bên tai anh ấy: “Chị, chị nói người gặp sắc nảy lòng tham là, là em.”Nguyễn Lê Uyển lo sợ bất an, vì chủ đề nhanh chóng chuyển đến chuyện cô dọn ra ngoài.

Nguyễn Quỳnh Chương: “...”

Nguyễn Quỳnh Chương ngồi bên cạnh cô, lấy cho cô một chén canh, “Nếu như Uyển Uyển đã đồng ý thì…, con thấy có thể được. Dù sao hai đứa cũng đã kết hôn rồi, còn xảy ra chuyện gì lớn được chứ.”

Cậu kém Nguyễn Lê Uyển 8 tuổi tuổi, khi mẹ Nguyễn sinh cậu thì đã là sản phụ lớn tuổi, còn sinh sớm nữa, cũng bởi vậy nên cực kỳ yêu đương đứa con vốn sinh ra đã yếu ớt này, bất kể cậu muốn điều gì cũng được chiều theo.

Nguyễn Quỳnh Chương: “...”

…Trong bữa cơm dài đằng đẵng này, cô chỉ ngồi một chỗ yên lặng ăn cơm.Bố Nguyễn vẫn mang thái độ kia: “Cũng được, lâu lắm rồi Uyển Uyển không ra ngoài, giờ ở chung tiếp xúc với người khác cũng không phải là chuyện gì xấu.”

Nguyễn Quỳnh Chương ngồi bên cạnh cô, lấy cho cô một chén canh, “Nếu như Uyển Uyển đã đồng ý thì…, con thấy có thể được. Dù sao hai đứa cũng đã kết hôn rồi, còn xảy ra chuyện gì lớn được chứ.”

Ngộ nhỡ dọa Uyển Uyển sợ thì sao... Mặc dù con nhóc này không có vẻ gì sợ hãi cho lắm.Mẹ Nguyễn thì trước nay đều dịu dàng mềm mại, khi gặp ai thì trên mặt vẫn luôn ẩn hiện nụ cười, trong bữa cơm, bà luôn yên tĩnh, nghe xong chuyện cũng không phản đối gì.

Cũng chỉ phụ họa theo bố Nguyễn: “Thành An nói rất đúng, Uyển Uyển tốt nghiệp... cũng được 4 năm rồi nhỉ? Cũng nên lập gia đình rồi, nếu Quỳnh Chương cảm thấy không tệ, Uyển Uyển cũng thấy thích, vậy ở chung cũng không phải chuyện gì xấu cả.”

“... Dạ, bây giờ con sẽ đi.”

Nguyễn Ngọc Lãng hừ nhẹ, “Ông già như bố còn không chạy nhanh bằng con đâu.”Bố Nguyễn vẫn mang thái độ kia: “Cũng được, lâu lắm rồi Uyển Uyển không ra ngoài, giờ ở chung tiếp xúc với người khác cũng không phải là chuyện gì xấu.”Nguyễn Lê Uyển nghe lời nói như thường của mọi người, chỉ cúi đầu lẳng lặng uống canh, ánh mắt dần buồn bã.

Nghĩ đến chuyện đại thần Ti La sẽ đến, trái tim Nguyễn Lê Uyển lại nhảy nhót tung tăng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng lồng tiếng sau cánh cửa ngầm, chỉnh sửa lại thiết bị, mở

Nguyễn Lê Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được.”Nguyễn Tần Ninh nhíu mày: “Nhưng mà mẹ với Ngọc Lãng vừa mới về...”

Nguyễn Lê Uyển khẽ hít một hơi khí lạnh vào, đầu gối trúng đạn, nguyên nhân gặp sắc nảy lòng tham đúng là thật. Cô kéo nhẹ ống tay áo của Nguyễn Quỳnh Chương.

Bây giờ đã là giữa tháng 3 rồi, cũng không tính là muộn, nhưng thời tiết lạnh năm nay kéo dài, cũng không biết đến tiết xuân phân thì có ấm hơn chút nào không.

Nguyễn Lê Uyển: QAQ“Ở chung?” Nụ cười của Nguyễn Quỳnh Chương hơi cứng lại, cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, “Chuyện khi nào vậy?”“Đây cũng không phải chuyện gì lớn,” mẹ Nguyễn nở nụ cười dịu dàng, “Hôn nhân của Uyển Uyển quan trọng hơn, sau khi mẹ về thì cũng có chuyện cần phải xử lý, không ở nhà được lâu. Đến lúc đó Ngọc Lãng cũng khai giảng rồi, trong nhà chỉ còn lại mình Uyển Uyển, chi bằng cứ đi tìm hiểu về... cậu Thiệu.”

“...” Nguyễn Quỳnh Chương nghẹn họng, rồi làm như không có chuyện gì, nở nụ cười hờ hững, “Lúc ấy do trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, thôi nào, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Thiệu Đình Tống có năng lực xuất chúng hơn người, còn tỉ mỉ hơn cả chị ở những mặt khác, sẽ không bắt nạt Uyển Uyển đâu.”

Nguyễn Lê Uyển nhìn thời gian, cũng không hỏi lại nhiều nữa, trả lời lại có thể đi cùng nhau,ra vào kênh của nhóm Thanh Sắc Liêu Nhân trước.Vốn định nói tên, nhưng lại không thể nhớ kỹ chỉ qua dăm ba câu nói của mọi người, mẹ Nguyễn dứt khoát nhẹ nhàng sửa lại.

Nguyễn Tần Ninh ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, người đang trốn sau lưng Nguyễn Quỳnh Chương, nói với vẻ bình tĩnh: “Mới bảo con bé đi gặp người ta thôi, nó thì lại giỏi rồi, chẳng nói chẳng rằng gì đã đi đăng kí kết hôn, còn đi lêu lổng cả ngày với một người xa lạ. Ban đầu thì do gặp sắc nảy lòng tham thôi, chứ cuộc hôn nhân không có tình cảm có thể kiên trì được bao lâu?”

Nguyễn Tần Ninh lạnh nhạt liếc về phía anh ấy, Nguyễn Quỳnh Chương nhìn lại một hồi thì sống lưng cứng ngắc, lúc này mới âm thầm nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển đang lo lắng bất an, cũng đoán ra được phần nào nguyên nhân.Bà dừng lại một lát, nhớ ra chuyện gì đó, sờ lên đầu Nguyễn Ngọc Lãng đang yên tĩnh ăn cơm, ánh mắt mềm mại mang theo ý cười: “Ngọc Lãng nói sau này sẽ học ở trong nước, trước đây bố con đã đi tạo mối quan hệ rồi, có thể đến học ở khoa vật lý Hoa Đại luôn. Khai giảng vẫn chưa được bao lâu, hai ngày nữa dọn dẹp đồ xong mẹ sẽ dẫn con qua đó luôn.”

*YY: nền tảng phát sóng trực tiếp tương tác về giải trí của Trung Quốc

Trong lòng bỗng cảm thấy tủi thân, cũng cảm thấy ấm áp.Bố Nguyễn sững sờ, bớt chợt cười lớn, duỗi ngón tay ra chỉ về phía Nguyễn Ngọc Lãng.

ra vào kênh của nhóm Thanh Sắc Liêu Nhân trước.

Cơm nước xong xuôi, tắm rửa xong, Nguyễn Lê Uyển trở lại căn phòng của mình, thở một hơi đầy mệt mỏi, những điều chán nản trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói rồi. Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo ở trên tường.

Nguyễn Tần Ninh ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, người đang trốn sau lưng Nguyễn Quỳnh Chương, nói với vẻ bình tĩnh: “Mới bảo con bé đi gặp người ta thôi, nó thì lại giỏi rồi, chẳng nói chẳng rằng gì đã đi đăng kí kết hôn, còn đi lêu lổng cả ngày với một người xa lạ. Ban đầu thì do gặp sắc nảy lòng tham thôi, chứ cuộc hôn nhân không có tình cảm có thể kiên trì được bao lâu?”“Cái thằng này, lúc trước bố bảo mày về, mày nhất quyết không chịu, giờ mẹ chỉ mới mở miệng thôi mà mày đã thỏa hiệp nhanh thế hả?”

Nguyễn Lê Uyển lại gần nói thầm bên tai anh ấy: “Chị, chị nói người gặp sắc nảy lòng tham là, là em.”

Nguyễn Ngọc Lãng từ tốn húp một thìa canh, nói không nhanh cũng không chậm: “Bố phải tự hiểu đi chứ, địa vị của bố so với mẹ thì… Người ta gọi đó là tự rước lấy nhục.”

...

Lúc này mẹ Nguyễn che miệng cười, khuôn mặt nghiêm túc của bố Nguyễn cũng mang mấy phần cưng chiều, cười mắng: “Ranh con, hơn nửa năm không gặp càng ngày càng đáng ăn đánh.”Lúc này mẹ Nguyễn che miệng cười, khuôn mặt nghiêm túc của bố Nguyễn cũng mang mấy phần cưng chiều, cười mắng: “Ranh con, hơn nửa năm không gặp càng ngày càng đáng ăn đánh.”

Tâm Meoo 555

Nghĩ đến chuyện đại thần Ti La sẽ đến, trái tim Nguyễn Lê Uyển lại nhảy nhót tung tăng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng lồng tiếng sau cánh cửa ngầm, chỉnh sửa lại thiết bị, mở YY* ra vào kênh của nhóm Thanh Sắc Liêu Nhân trước.Nguyễn Ngọc Lãng hừ nhẹ, “Ông già như bố còn không chạy nhanh bằng con đâu.”

Khi còn bé Nguyễn Ngọc Lãng đi theo ông bà ngoại đi theo làm nghiên cứu khoa học, sinh sống ở nước ngoài, sau này cũng chọn học ở nước ngoài luôn. Năm nay do lịch học bận rộn nên không về nhà ăn Tết, mẹ Nguyễn lo lắng nên qua bên đó ở cùng cậu một khoảng thời gian, đợi mọi chuyện xong xuôi mới về nước cùng cậu.

Bà dừng lại một lát, nhớ ra chuyện gì đó, sờ lên đầu Nguyễn Ngọc Lãng đang yên tĩnh ăn cơm, ánh mắt mềm mại mang theo ý cười: “Ngọc Lãng nói sau này sẽ học ở trong nước, trước đây bố con đã đi tạo mối quan hệ rồi, có thể đến học ở khoa vật lý Hoa Đại luôn. Khai giảng vẫn chưa được bao lâu, hai ngày nữa dọn dẹp đồ xong mẹ sẽ dẫn con qua đó luôn.”

Nguyễn Tần Ninh gắp cho cậu một miếng phao câu gà với khuôn mặt không cảm xúc, “Không biết lễ phép, nói chuyện nghiêm túc lên.” Nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.

Nên tham gia FT rồi.

Nguyễn Ngọc Lãng vừa nói, không khí trên bàn ăn nhộn nhịp hẳn lên, mấy người đang thảo luận khi đến trường cần phải chú ý những gì, thỉnh thoảng lại chêm vài câu chủ đề thương nghiệp mà Nguyễn Lê Uyển không hiểu, mẹ Nguyễn dịu dàng hòa giải bầu không khí.

Buổi chiều trên bàn cơm, người một nhà quây quần lại ăn bữa “Cơm tất niên” muộn.Nguyễn Lê Uyển từ từ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng chốc lại cảm nhận được một nỗi thất vọng thoáng qua.

Bố Nguyễn vẫn mang thái độ kia: “Cũng được, lâu lắm rồi Uyển Uyển không ra ngoài, giờ ở chung tiếp xúc với người khác cũng không phải là chuyện gì xấu.”

Nên tham gia FT rồi.

Nguyễn Lê Uyển sờ mũi, trả lời thật: “Ngày mai. Bọn em định tổ chức hôn lễ vào cuối tháng 4, đã chuẩn bị xong những chuyện khác rồi.”Bố Nguyễn sững sờ, bớt chợt cười lớn, duỗi ngón tay ra chỉ về phía Nguyễn Ngọc Lãng.Bất kể chủ đề có liên quan đến cô hay không, cô đều không nói gì. Rất nhiều chuyện đã trải qua khiến cô nhận ra, không phải chuyện mà cô có thể đưa ra ý kiến, nói ý kiến của mình ra hay không cũng không quan trọng, cũng không có ai muốn lắng nghe quan điểm của cô cả. Dần dần cô cũng quen với những ngày tháng không cần phải nói chuyện.

Trong bữa cơm dài đằng đẵng này, cô chỉ ngồi một chỗ yên lặng ăn cơm.

Bất kể chủ đề có liên quan đến cô hay không, cô đều không nói gì. Rất nhiều chuyện đã trải qua khiến cô nhận ra, không phải chuyện mà cô có thể đưa ra ý kiến, nói ý kiến của mình ra hay không cũng không quan trọng, cũng không có ai muốn lắng nghe quan điểm của cô cả. Dần dần cô cũng quen với những ngày tháng không cần phải nói chuyện.

Nguyễn Lê Uyển từ từ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng chốc lại cảm nhận được một nỗi thất vọng thoáng qua.

*YY: nền tảng phát sóng trực tiếp tương tác về giải trí của Trung Quốc…

8:34.

“Không cần, không rảnh.” Nguyễn Tần Ninh cuối cùng cũng chịu thua, nhưng vẫn cương quyết bảo, “Kết hôn thì được, nhưng ở chung thì không, mẹ vừa về mà em đã dọn ra ngoài thì còn ra thể thống gì?”

8:34.

“...” Nguyễn Quỳnh Chương nghẹn họng, rồi làm như không có chuyện gì, nở nụ cười hờ hững, “Lúc ấy do trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, thôi nào, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Thiệu Đình Tống có năng lực xuất chúng hơn người, còn tỉ mỉ hơn cả chị ở những mặt khác, sẽ không bắt nạt Uyển Uyển đâu.”Cơm nước xong xuôi, tắm rửa xong, Nguyễn Lê Uyển trở lại căn phòng của mình, thở một hơi đầy mệt mỏi, những điều chán nản trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói rồi. Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo ở trên tường.

Bây giờ đã là giữa tháng 3 rồi, cũng không tính là muộn, nhưng thời tiết lạnh năm nay kéo dài, cũng không biết đến tiết xuân phân thì có ấm hơn chút nào không.Nguyễn Tần Ninh: “Buổi sáng nay sắc mặt em cũng có tốt đâu.”“Chị cả? Sao chị về nhà sớm vậy.”8:34.

Cơm nước xong xuôi, tắm rửa xong, Nguyễn Lê Uyển trở lại căn phòng của mình, thở một hơi đầy mệt mỏi, những điều chán nản trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói rồi. Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo ở trên tường.Nên tham gia FT rồi.



YY*Nghĩ đến chuyện đại thần Ti La sẽ đến, trái tim Nguyễn Lê Uyển lại nhảy nhót tung tăng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng lồng tiếng sau cánh cửa ngầm, chỉnh sửa lại thiết bị, mở “Đây cũng không phải chuyện gì lớn,” mẹ Nguyễn nở nụ cười dịu dàng, “Hôn nhân của Uyển Uyển quan trọng hơn, sau khi mẹ về thì cũng có chuyện cần phải xử lý, không ở nhà được lâu. Đến lúc đó Ngọc Lãng cũng khai giảng rồi, trong nhà chỉ còn lại mình Uyển Uyển, chi bằng cứ đi tìm hiểu về... cậu Thiệu.”Nguyễn Lê Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được.”YY*Nguyễn Tần Ninh gắp cho cậu một miếng phao câu gà với khuôn mặt không cảm xúc, “Không biết lễ phép, nói chuyện nghiêm túc lên.” Nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng. ra vào kênh của nhóm Thanh Sắc Liêu Nhân trước.

“... Dạ, bây giờ con sẽ đi.”

Nguyễn Lê Uyển bất mãn ngước cặp mắt hạnh lên: “Em sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm với anh ấy.”

*YY: nền tảng phát sóng trực tiếp tương tác về giải trí của Trung Quốc

Điện thoại trong tay bỗng sáng lên, là tin nhắn từ wechat.

Buổi chiều trên bàn cơm, người một nhà quây quần lại ăn bữa “Cơm tất niên” muộn.Điện thoại trong tay bỗng sáng lên, là tin nhắn từ wechat.

Chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Quỳnh Chương buông tay ra, vừa nghe điện thoại vừa thầm nghĩ, Thiệu Đình Tống quả thật là người nói là làm, hành động quá nhanh. Nguyễn Tần Ninh không gặp thì anh ấy phải đến tìm đối phương để nói chuyện rồi.[S: Xế chiều ngày mai tôi tới đón em, muốn cùng nhau đi mua đồ dùng trong nhà không? ]

“Không cần, không rảnh.” Nguyễn Tần Ninh cuối cùng cũng chịu thua, nhưng vẫn cương quyết bảo, “Kết hôn thì được, nhưng ở chung thì không, mẹ vừa về mà em đã dọn ra ngoài thì còn ra thể thống gì?”Hôm nay đến xem thử, đúng là còn cần phải mua mới nhiều đồ, máy rửa bát cũng cần phải mua cái mới… Nhưng mà những chuyện này có thể giao cho trợ lý được mà.

Nguyễn Ngọc Lãng từ tốn húp một thìa canh, nói không nhanh cũng không chậm: “Bố phải tự hiểu đi chứ, địa vị của bố so với mẹ thì… Người ta gọi đó là tự rước lấy nhục.”Nguyễn Lê Uyển nhìn thời gian, cũng không hỏi lại nhiều nữa, trả lời lại có thể đi cùng nhau,

Cũng chỉ phụ họa theo bố Nguyễn: “Thành An nói rất đúng, Uyển Uyển tốt nghiệp... cũng được 4 năm rồi nhỉ? Cũng nên lập gia đình rồi, nếu Quỳnh Chương cảm thấy không tệ, Uyển Uyển cũng thấy thích, vậy ở chung cũng không phải chuyện gì xấu cả.”

Đối phương gửi lại voice chat, Nguyễn Lê Uyển do dự có nên chuyển sang dạng chữ hay không, cuối cùng vẫn mở voice chat ra.

“...” Nguyễn Quỳnh Chương nghẹn họng, rồi làm như không có chuyện gì, nở nụ cười hờ hững, “Lúc ấy do trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, thôi nào, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Thiệu Đình Tống có năng lực xuất chúng hơn người, còn tỉ mỉ hơn cả chị ở những mặt khác, sẽ không bắt nạt Uyển Uyển đâu.”

“...” Nguyễn Quỳnh Chương nghẹn họng, rồi làm như không có chuyện gì, nở nụ cười hờ hững, “Lúc ấy do trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, thôi nào, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Thiệu Đình Tống có năng lực xuất chúng hơn người, còn tỉ mỉ hơn cả chị ở những mặt khác, sẽ không bắt nạt Uyển Uyển đâu.”Giọng nói của Thiệu Đình Tống mang theo chút lười nhác, hình như vừa mới tỉnh ngủ, giọng trầm xen lẫn cả tiếng cười khẽ: “Ừm. Vậy tối nay đừng thức khuya nữa, đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon, Uyển Uyển.”

Nguyễn Lê Uyển sững sờ, lại nghe một lần nữa.

Nguyễn Lê Uyển bất mãn ngước cặp mắt hạnh lên: “Em sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm với anh ấy.”Trong lòng bỗng cảm thấy tủi thân, cũng cảm thấy ấm áp.

Nguyễn Tần Ninh ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, người đang trốn sau lưng Nguyễn Quỳnh Chương, nói với vẻ bình tĩnh: “Mới bảo con bé đi gặp người ta thôi, nó thì lại giỏi rồi, chẳng nói chẳng rằng gì đã đi đăng kí kết hôn, còn đi lêu lổng cả ngày với một người xa lạ. Ban đầu thì do gặp sắc nảy lòng tham thôi, chứ cuộc hôn nhân không có tình cảm có thể kiên trì được bao lâu?”

Nguyễn Lê Uyển lo sợ bất an, vì chủ đề nhanh chóng chuyển đến chuyện cô dọn ra ngoài.Nguyễn Quỳnh Chương: “...”Chỉ có một người xa lạ mới quen biết được 2 ngày nhận ra được sự mệt mỏi của cô.

[S: Xế chiều ngày mai tôi tới đón em, muốn cùng nhau đi mua đồ dùng trong nhà không? ]

Nguyễn Lê Uyển lại gần nói thầm bên tai anh ấy: “Chị, chị nói người gặp sắc nảy lòng tham là, là em.”

Mẹ Nguyễn thì trước nay đều dịu dàng mềm mại, khi gặp ai thì trên mặt vẫn luôn ẩn hiện nụ cười, trong bữa cơm, bà luôn yên tĩnh, nghe xong chuyện cũng không phản đối gìLời của tác giả:

Giọng nói của Thiệu Đình Tống mang theo chút lười nhác, hình như vừa mới tỉnh ngủ, giọng trầm xen lẫn cả tiếng cười khẽ: “Ừm. Vậy tối nay đừng thức khuya nữa, đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon, Uyển Uyển.”Thiệu Đình Tống: Ngủ ngon, Uyển Uyển.

...

Đang lúc giằng co, cửa nhà bỗng vang lên, giọng nói kinh ngạc của Nguyễn Quỳnh Chương đã ngắt lời mà Nguyễn Tần Ninh định nói ra.“Ở chung?” Nụ cười của Nguyễn Quỳnh Chương hơi cứng lại, cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển, “Chuyện khi nào vậy?”Nguyễn Lê Uyển: QAQ

Trong lòng bỗng cảm thấy tủi thân, cũng cảm thấy ấm áp.

Thiệu Đình Tống: … Tôi lại dọa đến em à?