“Alo, Watano Taichi xin nghe” đầu dây bên kia trả lời cuộc điện thoại
“20 giờ ngày 15 tháng 2 tại quán bar Bear, 21 giờ 15 ngày 26 tháng 2 tại quán bar Blue, 19 giờ 19 ngày 7 tháng 3 tại quán bar Ichi, 21 giờ 21 ngày 12 tháng 3 tại quán bar Hugo. Liệu anh có liệu những gì tôi nói không?”
“Bà…bà là ai? Làm sao bà biết nhiều điều về tôi như vậy” ông Haichi nghe xong sợ hãi đáp lại.
“Liệu ông có biết đến thẩm mỹ viện Mikumo ở Kyoto không?”
“Chẳng lẽ bà là…phu nhân Sakura?”
“Xem ra ông cũng biết tới tôi sao. Tôi muốn nhờ ông một chuyện” bà ta cười khẩy
“Là chuyện gì vậy thưa phu nhân”
“Việc cũng đơn giản thôi ấy mà. Chỉ cần ông hủy bỏ thương vụ với thằng con trai tôi là được”
“Con trai bà? Xin thưa là ai ạ”
“Là Yatsuda Ryo. Hủy bỏ thương vụ đó ngay lập tức hoặc sự nghiệp của ông chấm hết. Tôi chỉ nói đến đây thôi, hậu quả ra sao ông tự hiểu. Tôi cúp máy đây”, không nhiều lời thêm một chữtừ nào nữa, bà liền cúp máy.Tối hôm đó, tại bàn ăn của gia đình Yatsuda.
“Mẹ à…” Yatsuda rụt rè nói
“Sao đấy con trai của mẹ”
“Tin đồn về con hôm nay…” chưa kịp dứt câu mẹ anh liền trả lời anh, “À, việc đó mẹ biết. Nhưng mà đó làm đam mê của con mà, làm sao mà mẹ cấm được chứ. Dù mẹ có cấm cản nhưng đó làm đam mê của con mà, con vẫn quyết tâm theo đuổi nó thì thôi mẹ đành chấp nhận vậy.”
“Thế là mẹ chấp nhận con theo con đường bóng đá rồi sao?”
“Đương nhiên. Nếu con đã đam mê như vậy thì làm sao mẹ cấm con được”
“Thật sự mẹ chấp nhận sao?” Yatsuda nói với vẻ mặt khó tin.
“Mẹ nói thật” Bà nhìn con trai rồi cười mỉm.
“Con cảm ơn mẹ nhiều lắm” Yatsuda vội ăn xong rồi ôm mẹ thật chặt.
Khoảng một tiếng sau, khi anh vừa tắm rửa về lại phòng thì thấy điện thoại mình có 10 cuộc gọi nhỡ từ ông Taichi, anh liền nhấc máy gọi lại cho ông Haichi.
“Alo, ông Haichi. Có việc gì quan trọng ông muốn nói với tôi sao?”
“Chuyện là…” ông nói với giọng điệu ấp úng “tôi vừa tìm thấy một tài năng mới ở trường Namikami, tôi thấy cậu ta phù hợp với câu lạc bộ của chúng tôi hơn cậu.”
“À tôi hiểu rồi.” Yatsuda trả lời ông với giọng điệu tràn đầy thất vọng.
“Xin lỗi cậu. Không phải là cậu không tốt chỉ là cậu không phù hợp. Đôi khi có những thứ tốt chưa chắc đã phù hợp, nhưng những thứ phù hợp chắc chắn sẽ tốt. Chúc cậu may mắn” không đợi Yatsuda trả lời ông liền cúp máy.
Ngay sau khi nhận được lời hủy bỏ từ nhà tuyển trạch, sự thất vọng và buồnbã tràn ngập trong lòng Yatsuda. Anh đã dành rất nhiều thời gian và nỗ lực để chuẩn bị cho cơ hội này, anh cảm giác con tim mình như bị ngàn mũi dao cứa vào.
Mọi kế hoạch và ước mơ như tan biến trong chốc lát, để lại trong anh một khoảng trống vô định. Anh tự hỏi mình đã làm gì sai, liệu có điều gì mà anh chưa cố gắng hết sức hay không, cảm giác bất lực bao trùm, khiến anh cảm thấy bản thân mình trở thành một kẻ thất bại.
Không thể kiềm chế được cảm xúc, Yatsuda lao đến chiếc tủ kính nơi anh lưu giữ những kỷ niệm quý giá nhất của sự nghiệp cầu thủ trẻ. Anh mở tủ ra, nhìn những thành tích cùng những chiếc cúp, những chiếc huy chương vàng bóng đá giải cao trung của thành phố và những danh hiệu vua phá lưới. Mỗi một món đồ trong tủ đều mang một câu chuyện, một kỷ niệm về những ngày tháng không ngừng nỗ lực và chiến thắng.
Nhưng lúc này đây, tất cả những thành tựu đó chỉ làm tăng thêm nỗi đau trong lòng Yatsuda. Trong cơn giận dữ và thất vọng tột cùng, anh bắt đầu đập vỡ từng chiếc cúp, từng tấm huy chương. Tiếng vỡ vang lên khắp phòng, như những mảnh vụn của ước mơ bị tan nát.
Yatsuda gục xuống, cảm thấy mệt mỏi và cạn kiệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, anh cảm thấy mình như lạc lối giữa những mảnh vụn của quá khứ.