Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh

Chương 26: Nghệ Sĩ Piano




Chiều hôm sau tại trường Yohaku.

Tamako đứng trên hành lang lớp học, nhìn xuống sân trường qua cửa sổ. Cô thấy ai nấy đều vội vã, phấn khích đi về phía phòng âm nhạc.

Không kìm được tò mò, Tamako quay sang hỏi hai người bạn thân của mình, Yashiro và Yuri, “Có chuyện gì mà ai cũng vội vã thế nhỉ? Dưới kia có gì sao?”

“Phải đó,” Yuri trả lợi rồi nhìn xuống sân trường bằng ánh mắt chán chường, “Năm nay trường mình mở câu lạc bộ piano đó.”

"Hôm nay là ngày đăng ký tham gia câu lạc bộ piano đấy. Chẳng phải cậu thích piano lắm sao, cơ hội của cậu đến rồi đấy."Yashiro nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng

Tamako nghe xong, trong lòng dâng lên một cảm giác háo hức “Thật như vậy sao. Vậy hai cậu có định tham gia không?” Tamako nhìn họ bằng ánh mắt tò mò.

Yashiro lắc đầu, "Tớ bận học rồi. Tớ không đăng kí được đâu.”

“Tớ thì buồn ngủ lắm rồi” Yuri từ chối liền gục xuống bàn rồi ngủ thiếp đi. Ngôn Tình Ngược

"Vậy thì tớ sẽ tự đi đăng ký. Tạm biệt hai cậu nhé”

“Tạm biệt nhé Tamako. Chúc may mắn nhé.”

Tamako mỉm cười, rồi một mình bước nhanh xuống sân trường, hướng về phía phòng âm nhạc. Tâm trạng của cô vẫn đầy mong chờ và hào hứng. Cô tự nhủ rằng, nhất định bản thân sẽ được thông qua vòng tuyển chọn vào câu lạc bộ.

Khi đến gần phòng âm nhạc, cô bắt đầu nghe thấy tiếng piano vang lên. Đó là một giai điệu vừa quen thuộc vừa đầy mê hoặc. Cô dừng lại trước cửa phòng âm nhạc, lắng nghe từng nốt nhạc. Đó là bản Ballade No. 1 in G minor của nhà soạn nhạc tài ba Frédéric Chopin, một trong những tác phẩm cô yêu thích nhất. Giai điệu da diết và cuốn hút của bản nhạc khiến cô chìm đắm vào từng nốt nhạc.

Tamako hít một hơi sâu, lấy lại sự tự tin rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Phòng âm nhạc đầy ắp học sinh, mọi người đều chăm chú lắng nghe từng giai điệu ấy. Ở phía trước, trên sân khấu nhỏ, một nam sinh đang ngồi trước cây đàn piano, đôi tay lướt trên phím đàn như một nghệ sĩ thực thụ.

Ánh đèn từ trần nhà hắt xuống làm nổi bật lên đôi bàn tay với những ngón thon dài và khớp xương tinh xảo đang nhảy múa trên những phím đàn đen trắng. Mỗi khi anh chuyển từ một dãy nốt nhạc sang dãy nốt nhạc khác, từng nốt nhạc đều trôi qua một cách mượt mà, như là những chuyển động của một vũ công điệu nghệ trên sân khấu. Tiếng đàn piano như một dòng suối trong vắt với các thanh âm như những làn sóng lăn tăn đang vỗ về lòng người…

Tamako cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Cô bị cuốn hút bởi kỹ thuật điêu luyện và cảm xúc sâu lắng trong từng nốt nhạc của người chơi. Một cảm giác ngưỡng mộ và khâm phục dâng trào trong lòng cô. Cô tự nhủ, nếu có thể tham gia vào câu lạc bộ, cô chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều từ những người như anh ấy.

Khi chàng trai hoàn thành màn biểu diễn, Tamako cũng vỗ tay nhiệt tình, không thể giấu nổi sự phấn khích. Anh ấy đứng dậy, cúi chào khán giả, nụ cười tự tin nở trên môi. Tamako nhìn chằm chằm vào anh ta, một cảm giác quen thuộc bỗng dưng tràn về.

Tamako nhìn chăm chú vào người chơi piano, cảm giác ngỡ ngàng và ngạc nhiên lan tỏa trong cô. “Anh Yatsuda?” cô lẩm bẩm nhỏ trong lòng, không thể tin vào những gì mình thấy. Tamako cảm thấy lòng ngực mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Cô không ngờ rằng Yatsuda, người mà cô biết qua những trận túc cầu, lại là một nghệ sĩ piano tài năng như vậy. Cô đứng sững người trong một khoảnh khắc im lặng, chỉ nghe tiếng vỗ tay vang vọng qua không gian phòng âm nhạc.