[…]
Yuri đứng ngoài hành lang cho đến giờ giải lao, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà với vẻ mặt buồn bã. Cô dựa lưng vào tường, cảm nhận từng phút trôi qua thật chậm. Dù lòng đầy bực bội, Yuri vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, cố gắng không để cảm xúc lấn át.
Yuri nhìn vào lớp với đôi mắt vẫn còn chút buồn bã. Khi tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên, các học sinh ùa ra khỏi lớp, Yashiro cùng Tamako tiến lại gần cô.
“Nè Yuri, cậu đứng có mỏi chân không đó.” Yashiro lên tiếng hỏi với giọng lo lắng.
Yuri quay sang nhìn Yashiro, đôi mắt đong đầy sự bất mãn. “Chẳng phải tại ai đó hỏi tớ nên tớ mới bị phạt ở đây sao, đáng ghét.”
Yashiro gãi đầu, cười ngượng ngùng. “Thôi, giờ xuống căn tin tớ bao cậu ăn coi như xin lỗi.”
Tamako đứng kế bên, nở nụ cười tươi tắn. “Đi thôi Yuri, đừng giận nữa mà.”
Yuri thở dài, nhưng rồi cũng nở một nụ cười nhẹ. “Được rồi, lần này tớ tha cho cậu.” Cả ba cùng nhau bước xuống căn tin, không khí căng thẳng ban nãy dần tan biến.
Sau lời xin lỗi, Yashiro liền mua hộp bento cho Yuri, khi cả ba cùng ngồi xuống bàn ăn trong căn tin. Yusuke, ngồi từ xa, nhìn thấy cảnh tượng đó. Cậu ta nheo mắt, cảm thấy có gì đó lạ lùng khi nhìn Yashiro tỏ ra hiệt tình với Yuri.
Yashiro đưa hộp cơm cho Yuri với nụ cười tươi rói. “Đây, cậu ăn đi. Xem như lời xin lỗi của tớ.”
Yuri nhận hộp cơm, đôi mắt vẫn còn chút khó chịu nhưng cũng nở nụ cười nhẹ.
“Cảm ơn cậu, Yashiro. Lần sau nhớ đừng có hỏi tớ nữa nhé, tớ không kiềm được cái miệng đâu”
Tamako cười khúc khích“Yashiro thật biết cách lấy lòng người khác nhỉ.”
Yusuke và Yatsuda ngồi cùng bàn, quan sát cảnh tượng đó. Yashiro trò chuyện thân mật cùng Yuri và Tamako khiến cả hai đều khó chịu trong lòng.
Yatsuda nhìn chằm chằm Yashiro, thái độ cáu kỉnh, ganh ghét nói “Hắn ta cứ như thể là người hùng, lúc nào cũng muốn làm trung tâm của sự chú ý.”
Yusuke cũng gật đầu, ánh mắt không rời khỏi nhóm bạn. “Đúng vậy, thật khó ưa.”
Cả hai nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đồ đáng ghét.”
Cùng lúc đó tại thẩm mỹ viện Mikumo, khi phu nhân Sakura đang phê duyệt các báo cáo tài chính bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo, Sakura nhà Yatsuda xin nghe.”
“Thưa phu nhân, có chuyện rất quan trọng tôi muốn nói cho phu nhân”
“À là quản gia Kanada đấy sao? Có việc gì ông gọi cho tôi giờ này thế?”
“Tôi vừa đọc được tin tức cậu chủ Ryo được nhà tuyển trạch BigYokohama FC để ý tới. Có lẽ tháng 8 năm sau họ sẽ hoàn thành thương vụ này.”
“Được rồi, để tôi giải quyết vụ này. Tạm biệt ông nhé giờ tôi đang bận.” Phu nhân Sakura liền cúp máy sau khi nói xong.
Sau khi cúp máy, bà ta liền gọi điện đến một số khác.
“Thư kí Miko phải không. Cô lập tức đến Yokohama trong hôm nay, lấy hết thông tin nhà tuyển trạch BigYokohama cho tôi”,bà liền nở nụ cười đắc ý ngay sau khi cúp máy của thư kí Miko, “Ryo của mẹ à, trứng làm sao khôn hơn vịt được chứ.”
Sáu tiếng sau, một cô gái với vẻ ngoài trẻ trung, gợi cảm bước vào phòng làm việc của bà Sakura.
“Thưa phu nhân, đây là toàn bộ thông tin mà phu nhân cần” Cô gái đưa cho bà một bìa hồ sơ.
“Được rồi cô ra ngoài đi”
“Vâng thưa phu nhân” cô gái vội vàng bước ra khỏi phòng.
Phu nhân Sakura ngồi trước bàn tài liệu, bà mở từng tài liệu từ trong hồ sơ, những tài liệu từng được mở ra, từng tờ giấy được xem xét cẩn thận, nhưng cái mà bà thật sự chờ đợi lại nằm ở cuối cùng - “Thông tin liên lạc, Watano Taichi”.”, bỗng bà mở thêm nhiều tài liệu tiếp theo, đó là những tấm ảnh Taichi chụp cùng cô gái trẻ ở quán bar, “lão già này cũng khá nhỉ,” bà thầm nghĩ trong lòng rồi nở một nụ cười thật tươi. Không một lời, bà lập tức gọi cho ông Taichi.