Tôi không quan tâm đến chuyện của Nam cho lắm, vấn đề là sáng ngày mai tôi có hẹn cô Cúc dẫn tôi đi xem chỗ chồng cô qua đời, vì cũng trùng hợp cô lên thăm hai đứa nhỏ được gửi nhà nội nên hẹn tôi đi xem luôn, tôi chuẩn bị mọi thứ rồi đi học.
- Ê, nghe j chưa An. Ngọc đi học lại rồi á, mà nó chuyển lớp khác rồi. (Hoa nói khi vừa thấy tôi bước vào cửa lớp).
- Um.
- T bảo khỏi nói với nó mà m k nghe. (Nghi nói)
- Rồi có chuyện gì hay sao? (tôi quay sang nhìn Nghi và hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị)
- Thì t biết m nhiều việc m không quan tâm nên không cần nói với m thôi. Chứ ai có ý gì đâu. (Nghi lảng tránh ánh mắt của tôi và tìm một lý do nào đó để nói)
- Ngọc học lớp kế toán dãy nhà H chứ gì, giờ m mới biết có phải là hơi muộn k? (tôi nhìn Nghi và nói)
- Um,.... ủa mà nay Ngọc ms đi học sao m biết? (Nghi gật đầu rồi mấy bạn trong lớp nhìn tôi phụ họa theo)
- T gặp Ngọc mấy bữa trước rồi, bạn ấy nói muốn theo ngành học khác, chứ có j đâu mà phải cuống (thực ra tôi có dự cảm trước đó chứ tôi chưa từng gặp Ngọc kẻ từ khi cậu ấy nghỉ học, tôi chỉ bịa một lí do nghe có vẻ thuyết phục một chút thôi).
Tôi không đôi co với mấy bạn nữa mà lấy sách vở ra ôn lại bài cũ cũng như bài mới để chuẩn bị tiết học, mấy bạn trông có vẻ khá bất ngờ vì họ muốn tạo bất ngờ cho tôi mà lại bị tôi chặn họng. Tiết học trôi qua cũng nhanh lắm, trên đường về nhà tôi có ghé qua chợ mua ít đồ ăn về nấu, tôi nghe mấy bà bán hàng xì xào to nhỏ về một khu trọ nào đó. Tôi chỉ loáng thoáng nghe được họ nói rằng, phòng trọ đó có người dọn vào rồi lại dọn ra, ở chưa được 1 tuần, vậy mà chủ nhà vẫn cho thuê lại còn phải cọc và đa số người ở chưa nổi 1 tuần đã dọn đi là mất cọc. Thật may ngày hôm tôi thuê trọ không dính đến dãy nhà trọ đó, nếu không chưa biết chừng tôi cũng là nạn nhân trong dãy nhà đó. Tôi cũng không hiểu vì sao chủ nhà lại làm vậy, và vì sao căn phòng đó lại không sạch sẽ.
Tôi cũng đọc bài và học bài như mọi ngày, xong tôi đi ngủ. Một lát sau tôi lại thấy viễn cảnh là một rừng tre, tôi đi vào sâu bên trong theo lối đường mòn, đi mãi đi mãi không một bóng người, một lúc cảnh vật lại chuyển thành căn nhà gỗ đơn sơ bên cạnh con suối, có một đứa bé đang nghịch nước, một người mẹ đang ngồi bên mép nước giặt đồ, đứa bé đó nhảy trên những hòn đá to ven bờ để vui đùa, bỗng đứa bé ngã “tủm” một phát, tôi giật mình tỉnh dậy, thì ra đó là một giấc mơ, nhưng tôi lại nghe văng vẳng bên tai.
- Nơi đó nguy hiểm lắm, nếu muốn đi thì đừng đi một mình.
Tôi nhìn ra hướng cầu thang thấy một người con gái quay lưng về phía tôi, nói rồi cô ấy biến mất. Tôi biết đó là chị Huyền, chị chỉ vì uất ức trước khi chít mà chưa chịu đi luân hồi, chị muốn ở bên cạnh tôi giúp đỡ tôi, một phần chị cũng sợ liên lụy đến tôi nên chị chỉ đứng nhìn tôi từ xa và thần giao cách cảm truyền âm cho tôi mà thôi, nhờ vậy tôi mới hiểu chị muốn nói gì. Nhưng cũng thật cảm ơn chị, nếu vừa ban nãy chị không kéo tôi ra khỏi huyễn cảnh đó có lẽ có những thứ không nên biết sẽ hại đến tôi. Tôi từng nghe thầy kể về huyễn cảnh, nếu người trong giấc mơ bị kéo mất hồn thì rất có thể sẽ không trở về xác được nữa, đứa bé đó dẫn dụ tôi nhiều lần, có lẽ nó muốn tôi hiểu về hoàn cảnh khi nó mất, nhưng nếu giữa chừng có thứ gì đó ghì tôi lại và giữ hồn tôi thì thật sự tôi k thể về lại hiện thực. Nếu tôi quẩn quanh trong huyễn ảnh đó trong 7 ngày mà không trở ra thì coi như là đăng xuất, tôi chỉ nghe thầy kể chứ chưa nghe thầy nói về cách thoát khỏi huyễn ảnh bao giờ.
Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị đồ rồi chạy qua địa chỉ nhà cô Cúc đưa, đón cô ấy rồi chúng tôi chạy dọc con đường đến một cung đường vắng, xung quanh rải rác chân nhang rồi những bát hương, xa xa thì loáng thoáng vài căn nhà, chồng cô mất ngay tại khúc cua, chỗ xuống đèo.
Cô nghe người dân kể lại lúc đó khoảng 7-8h tối, thâý một chiếc xe tải chạy qua một lúc thì nghe tiếng xe tông vào lan can ken két rồi đồ nhào ra đường, tiếng động lớn quá nên người dân hô hào nhau chạy ra xem, ra tới nơi thì thấy chiếc xe tải ngã nhào ra đường, đầu xe và thành lan canh cách đó 10m bị văng ra, méo mó, người đàn ông máo chảy đầm đìa ướt áo, thấy không ổn nên gọi xe cứu thương và cảnh sát. Đi được nửa đường thì người đàn ông tắt thở, người dân tìm thử xung quanh xe nhưng không thấy giấy tờ tùy thân, hai chú đi cùng nạn nhân tìm thử trên người thì thấy chiếc ví trong túi áo khoác trước ngực có thông tin và liên hệ cho người nhà.
Nửa đên cô lên đến nơi chỗ chồng cô tai nạn rồi đưa xác ổng về, cô nghe người dân kể lại sự tình như vậy, sau khi làm đám cho ổng xong thì mời thầy về, thầy cũng gọi hồn về nhà và thắp nhang ổng cho đến giờ. Nghe xong câu chuyện, tôi chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, tôi đi loanh quanh cung đường này một hồi, một vài chiếc xe máy chạy qua thấy chúng tôi liền quay đầu lại nhìn rồi lại đi tiếp.
Âm khí ở đây rất nhiều, tôi cảm nhận được có rất nhiều cặp mắt đang dõi theo cử chỉ hành động của chúng tôi, chúng tôi đi lại nhà dân gần đó hỏi về những vụ tai nạn thương tâm ở cung đường này.
Tôi được biết, sự tình xảy ra rất nhiều năm về trước, khi mà con đường gập ghềnh chưa được chỉn chu như hiện tại đã xảy ra một vụ tai nạn thương tâm. Một chuyến xe chở người về quê Bắc-Nam, trong một đêm mưa gió đã trượt bánh và ngã xuống vực, hành khách trong đó khoảng mấy chục người nhưng không ai qua khỏi, sáng hôm sau trời tạnh thì có 1 chú đi làm đi ngang qua, thấy có biến liền tới xem và phát hiện chiếc xe chở nhiều người nhưng k ai sống, chú hô hào nhưng lúc đó khu này rất ít người, phải chạy đi rất xa mới có một nhà, hồi đó phương tiện đi lại khó khăn, người dân chạy lại rồi gọi cho chính quyền, vụ việc phát hiện buổi sáng nhưng mãi chiều thì chính quyền mới xuống được.
Sau ngày hôm đó, rất nhiều người đi làm qua cung dường này đều thấy những hành khách xấu số đó hiện ra xin ăn rồi quậy phá, riết rồi không ai dám đi về tối, có đi thì sẽ đi trước 4h chiều.
Nhiều năm sau, khu này được mở rộng tuyến bắc- nam nên đường cũng được sửa lại nhiều chút, đường lan can được xây kiên cố hơn nhưng cũng chẳng ăn thua vì cứ 2,3 tháng lại có vụ tai nạn và qua đời, rất hiếm người tai nạn mà còn sống. Về sau khi cung được được mở thì ngta di dời về đây ở nhiều hơn nhưng vẫn né tránh càng xa cung đường đó càng tốt. Chú kể chuyện cũng chỉ được nghe lại câu chuyện từ ông nội, người từng chứng kiến thảm cảnh năm đó, kể từ đó tới nay thì đã có rất nhiều người mất rồi, bởi vậy mới có nhiều bát nhang như vậy.
Nghe xong câu chuyện tôi cảm thấy thật rùng mình, tính ra thì họ cũng có mặt ở đó cả trăm năm rồi, vì chít đột ngột nên oán khí nhiều k thể luân hồi nên họ cứ vẩn vơ rồi lại hại người.
....