Hẹn Anh Kiếp Sau

Chương 17




Hiểu được ngọn ngành mọi chuyện, tôi muốn giúp họ lắm nhưng với năng lực của tôi thì không thể, tôi cùng cô Cúc đi trở ra đoạn đường đó. Tôi thấy lấp ló bên vệ đường một hình bóng, khi tôi đi lại gần thì người đó lại đi xa dần chúng tôi. Chúng tôi dừng lại thì ng đó cũng dừng lại, tôi lấy cớ nắng nóng 2 cô cháu lại gốc cây bên vệ đường ngồi (nơi tôi để xe). Tôi nhìn người đó, và người đó cũng nhìn lại chúng tôi, tôi cảm thấy người đó đang nhìn chằm chằm cô Cúc, một lúc sau thì người đó đi gần lại chúng tôi. Tôi biết được đó là dáng vẻ của một người đàn ông trung niên, ông ấy đi rất nhanh, thoáng chốc chỉ cách chúng tôi chưa đầy 10m, ông ấy đứng lại và bắt đầu chuyển hướng nhìn sang tôi.

Lúc này 4 mắt nhìn nhau, tôi dần thấy rõ khuôn mặt của ông ấy, “ủa, chồng cô Cúc đây mà”, tôi quay sang nhìn cô và nói

- Chồng cô kìa!

Nghe tôi nói, cô bắt đầu đứng dậy và đi lại chỗ tôi, cô tỏ vẻ rất khó tin, cô nheo mày như muốn tôi nhắc lại một lần nữa.

- Chồng cô đứng gần cô kìa.

Tôi nhìn cô rồi nhìn người đàn ông đó và chỉ tay về hướng chồng cô đang đứng, cô nhìn tôi rồi nhìn xung quanh, cô lắc đầu nói.

- Chồng cô, cô đang thờ ở nhà rồi, sao ổng ở đây được, mà cô đâu thấy ai đâu?

- À vâng.

Tôi quên mất là chỉ có tôi mới thấy được người âm, trong đầu tôi bắt đầu hiện lên những suy nghĩ “ổng ấy ở đây vậy thì vong cô thờ ở nhà là một vong khác”. Hiện giờ cũng đã đứng bóng buổi trưa, tôi bảo cô ngồi xe đợi tôi một lúc, cô không hiểu tôi định làm gì nhưng cũng đồng ý ngồi đợi tôi.

Tôi lấy trong túi xách ra một chiếc hũ nhỏ và một vài lá bùa, một chiếc chuông nhỏ với một ít nhang cùng ít hoa quả có chuẩn bị theo, tôi đi ra chỗ khúc cua đó (cách khá xa so với chỗ tôi để xe). Đặt đồ nghề xuống và chuẩn bị làm nghi thức thu vong, tôi khấn và lầm nhẩm một hồi để thu hồn chồng cô Cúc vào hũ nhỏ. Tôi mang chiếc hũ tới chỗ cô Cúc và hai chúng tôi đi về, trên đường về cô có hỏi tôi về chuyện mà vừa nãy tôi làm nhưng tôi chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện vì tôi biết rằng bây giờ chưa thích hợp để nói cô nghe chuyện này.

Tôi chở cô về nhà nội và hẹn một ngày nào đó xuống nhà cô chơi, xong chuyện tôi cầm chiếc hũ đi về. Thực ra tôi biết được người đàn ông đó là chồng của cô bởi vì trước kia, khi đi thiện nguyện cô có nói qua về người chồng quá cố, hơn nữa dựa vào đặc điểm mà ông bác kể chuyện cho chúng tôi nghe ban nãy về người đàn ông đó tôi cũng hình dung ra được. Khi tôi nhìn cô Cúc (lúc đứng ở gốc cây tôi dựng xe) và nhìn người đàn ông đứng gần cô tôi có hỏi vài chuyện để xác minh thì được biết rằng: sau khi ổng mất vì tai nạn được vài hôm thì gia đình có mời thầy cúng về gọi hồn đưa về nhà, nhưng vì mới mất, chưa đủ linh lực nên đã bị một trong những âm hồn quỷ ở đây nhốt lại và thế thân ông về nhà.

Sau một thời gian, khi linh lực ông đủ thì mới có thể thoát ra được, ông muốn tôi giúp ông, mang ông về nhà nên tôi mới lấy đồ nghề ra nơi mà ông mất để thu hồn ông và đưa ông về nhà. Tôi chưa thể đưa chiếc hũ đó cho cô và cũng không thể cùng cô về nhà trục con quỷ kia ra vì tôi chưa đủ khả năng, ngày trước khi tôi ngủ ở nhà cô nó còn lảng vảng trước mặt tôi như muốn chứng minh rằng tôi chẳng là gì trong mắt nó vậy.

Tôi về nhà và dắt xe vào phòng, như thường lệ, tôi đặt chiếc hũ chứa linh hồn chồng cô Cúc gần chiếc hũ chứa linh hồn chị Huyền.

- Người mới nha chị, chị nói chuyện với ông ấy nha.



Tôi nói với chiếc hũ đựng linh hồn chị Huyền rồi dọn dẹp đồ và đi tắm. Tôi không biết nên làm sao cho phải, chuyện về thằng nhóc ở bên bờ suối đó, chị Huyền có dặn tôi không được đi một mình, rồi còn chuyện của chồng cô Cúc, những năm trước tôi có hoạt động về tâm linh nhưng chỉ toàn những chuyện vặt và không đáng để suy nghĩ, nhưng giờ đây cũng là về tâm linh nhưng có vẻ tôi đã đụng vào những “thú dữ” luôn rồi. Thầy cũng bận lắm, huynh thì không rành lắm về mấy vấn đề này, suy nghĩ một hồi tôi quyết định cuối tuần này sẽ về xin ý kiến của thầy, tất nhiên là tôi phải báo trước.

Ăn tối xong tôi cũng học bài như mọi khi và đi ngủ, lần này trong mơ tôi thấy chị Huyền kể tôi về người đàn ông đó, ngày mà ổng mất có liên quan đến những âm hồn kia, chúng thấy ông đi đi về về trên cung đường đó vào những khoảng thời gian cố định nên lựa ngày đẹp trời rồi che mắt khiến ổng lao vào lan can rồi đăng xuất luôn. Với những âm hồn trước kia cũng vậy, hợp ngày hợp mạng là họ bắt đi luôn, tôi cũng được chị cảnh báo không được đi qua đó khi mặt trời chuẩn bị khuất dạng và tuyện đối cấm đi một mình, vẻ mặt chị nghiêm nghị nhìn tôi, sau một hồi thì chị biến mất và tôi ngủ một mạch đến sáng.

Buổi sáng tôi đến trường và chiều thì bắt đầu vào ca làm việc, tôi lại gặp Nam, cậu ấy cũng chuẩn bị vào ca làm như tôi

- Này An, chủ nhật tuần này trường tổ chức giao lưu sinh viên á, bạn đi chứ? (cậu ấy nhìn tôi vẻ mặt mong đợi)

- Có bắt buộc không bạn? (cậu ấy nhìn tôi, nét mặt trùng xuống)

- Cũng không bắt buộc á, mà bạn không định đi à?

- À, tôi có việc bận r á, nên nếu không bắt buộc thì tốt quá! (tôi nở một nụ cười tươi rói nhìn về phía cậu ấy, nhưng có lẽ cậu ấy cố ý lảng tránh tôi)

- Um.

Cậu ấy chỉ gật đầu rồi quay đi, đầu giờ chiều cũng không có nhiều khách lắm, Nam đi lại bàn dành cho nhân viên và ngồi nói chuyện với mọi người, quán tôi mỗi ca có 3 phục vụ, 2 pha chế và 1 thu ngân nên nhiều lúc ít khách chúng tôi cũng nhàn lắm. Tôi lấy điện thoại ra và nhắn huynh cuối tuần tôi sẽ về, tôi kể sơ về lí do tôi về vì nếu không nhắn lúc này sợ rồi tôi lại quên mất, đang bận nhắn tin thì một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng tin nhắn của tôi.

- Chào bé An, lại gặp rồi!

Là Hải Vũ, ông anh ra tận đây gọi nước chắc lại có chuyện gì hoặc lại nhắn tin mà tôi không trả lời đây mà, ông anh nhìn tôi nở một nụ cười không thể thân thiện hơn

- À, anh muốn uống gì à, cà phê sữa ít sữa ạ?

- Đúng r e, lần này cho a nhiều đá xíu nhé.



- Dạ vâng a, a dùng tại quán hay mang đi ạ?

- À mang đi e nhé, nay a có việc nên k ngồi ở đây được.

- Vậy a ra ghế đợi e xíu ạ, lát nữa có bạn mang qua cho a ạ.

Nói xong tôi bắt đầu pha cà phê và Hải Vũ lại đi lòng vòng quanh quán rồi ngồi ở một bàn gần cửa ra vào, tuy không nhìn nhưng tôi biết được anh đang nhìn tôi. Sau một hồi tôi nhờ Huyền (bạn phục vụ cùng ca) mang nước ra cho anh. Anh nhìn tôi, nhìn Huyền cảm ơn rồi rời đi.

- Ê An, 2 ng quen biết nhau hả (Nam đến chỗ tôi và hỏi)

- Um, biết sơ sơ,.... mà có chuyện gì?

- Um, t có hỏi mấy chị ca trước á, mấy chị bảo ông anh đó chỉ ghé quán khi vào ca tụi mk thôi (Nam nhìn ra cửa và nói)

- Trùng hợp thôi, có chuyện j hay sao? (tôi nhìn Nam vẻ mặt nghiêm nghị nói)

- À, thấy thắc mắc nên hỏi thôi chứ k có j. (Nam nhìn tôi rồi lặng lẽ rời ra bàn nhân viên ngồi)

Tôi không hiểu được rốt cuộc Nam nói vậy có ý gì nhưng tôi chắc chắn rằng cậu ấy muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không giám hỏi, tôi liền quay ra hỏi anh Phương (người nhân viên pha chế cùng tôi)

- Thằng này nó bị sao thế anh?

- Anh đâu biết, em hỏi anh chi, em hỏi thẳng nó luôn xem nó muốn j có phải hơn k (a Phương nhìn tôi vẻ mặt cười cợt nói)

- Thôi khỏi đi, mệt mỏi.