Hẹn Anh Kiếp Sau

Chương 15




Thấy chị không muốn nói tôi cũng không cố hỏi thêm làm gì vì tôi đã biết chi gặp cái gì, có lẽ chị quá sợ nên không giám ngủ tiếp còn tôi thì vẫn nằm xuống và đánh một giấc tới sáng.

Tôi thức dậy và quay sang chị, có lẽ tối qua chị cũng mệt và ngủ từ lúc nào không hay, tôi mở cửa bước ra thì thấy cô đã chuẩn bị đồ rồi, cô cho mấy con gà ăn rồi dọn dẹp lại mấy đồ trước cửa, thấy tôi cô liền hỏi

- Tối qua ngủ ngon không con

- Dạ con không quen chỗ nên ngủ không được mấy ạ.

- Còn bé kia chưa dậy à?

- Dạ để chị ngủ thêm chút cũn không sao đâu ạ.

- Vậy hai đứa vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị ra ăn sáng nhé, cô nấu gần xong rồi.

Tôi dạ vâng rồi đi về sinh cá nhân, tôi chạy thể dục mấy vòng quanh nhà rồi vào gọi chị dậy, tôi chỉ thấy chị cựa người quay qua nhìn tôi rồi lại ngủ tiếp, tôi rờ tay lên trán thấy rất nóng, tôi biết có chuyện chẳng lành liền đi ra và nói với cô Cúc, cô không dọn nữa mà rửa tay đi vào nhà xem tình hình. Tôi liền lấy điện thoại và thông báo cho anh Đoàn rằng chi Linh bị bệnh, cần phải đưa đi khám gấp. Cô Cúc đỡ chị ngồi dậy rồi lấy khăn nhúng nước đắp lên trán chị cho giảm nhiệt.

- Con ráng dậy ăn bát cơm đi rồi uống thuốc,..... à đợi cô chút cô nấu cháo, một xíu con ăn rồi uống thuốc là khỏe liền.

Cô để chị ngồi dựa vào tường rồi chạy đi nấu cháo, mặt chị lúc này xanh xao nhìn như thiếu sự sống vậy, tôi đi ra đi vào đợi anh Đoàn cùng mấy anh chị qua đây, ban nãy khi tôi gọi thì có nghe tiếng mấy anh chị nói chuyện với nhau rồi tắt máy. Chưa đầy 10 phút anh Đoàn và anh Huy (trưởng nhóm) cùng mấy anh chị chạy xe qua chỗ này, tôi kể sơ qua tình hình của chị cho mọi người nghe, xong anh Huy phân chị Chi và anh Hoàng chở chị lên bệnh xá gần nhất để khám. Vì vẫn còn nhiều thành viên của câu lạc bộ nên 2 anh không thể đưa chị đi được.

- Từ từ đợi cô nấu cháo cho con bé ăn đã mấy đứa ơi (tiếng cô Cúc vọng ra trong nhà)

Từ lúc mấy anh chị tới đây cô cứ tất bật chạy ra chạy vào trong nhà, vừa ra xem tình hình vừa canh nồi cháo.



- Dạ giờ tụi con chở em lên khám trước cô, khi nào cô nấu xong thì Hoàn mang lên sau ạ (vừa nói anh Huy vừa chỉ tay vào anh Hoàn).

- Một xíu thôi, một xíu thôi, sắp chín rồi (cô Cúc nói)

Nói xong cô lại chạy vào bếp, thấy vậy chúng tôi nhìn nhau và đợi cô, một lúc cô chạy ra, trên tay là chiếc lồng cơm.

- Cháo chín rồi, cô để trong này, xíu lên mấy đứa hâm lại rồi ăn liền cho nóng nha (cô đưa chiếc cặp lồng cho chị Chi và ra hiệu mn đi nhanh)

Anh Hoàng chở chi Chi và giữ chị Linh ở giữa rồi lên xe đi về hướng ra thành phố, 3 người họ đi xong chúng tôi nhìn nhau nhìn về phía họ, ở đây chúng tôi có 4 người (anh Đoàn, anh Huy, chị Ngân và tôi). Thấy vậy cô Cúc nhìn chúng tôi rồi mời chúng tôi ở lại ăn sáng xong.

Xong xuôi, chúng tôi chào cô và trở về nhà bác Phi để làm công việc đã được phân công tiếp theo, chúng tôi chờ đợi tin tức từ anh Hoàng và chị Chi. Sau hơn 1h đồng hồ thì chị Chi có gọi về, anh Huy thông báo với mọi người rằng chị Linh chỉ bị suy nhược cơ thể, nghỉ ngơi rồi chị về nhà để gia đình chăm sóc thêm, còn đồ cá nhân của chị thì chúng tôi sẽ mang về sau. Thấm thoát đã qua 3 ngày, chúng tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ đặt ra và được phân phó, buổi chiều đó chúng tôi chào tạm biệt mọi người nơi đây rồi về lại thành phố, trước khi đi, tôi có hỏi cô về việc lần trước tôi muốn hỏi, và xin cô thông tin liên lạc để sau lên lại thành phố dễ gặp cô hơn vì dù sao con cô cũng học ở gần trên này.

Chiều hôm đó, khi tôi trở về lại thành phố thì Trúc Chi lại rủ tôi đi ăn ở một quán nướng mới mở gần chỗ chúng tôi sống. Quán đó trang trí rất đẹp, vì mới khai trương nên quán rất đông và được giảm giá với một số món ăn, chúng tôi gọi một món lẩu vừa thưởng thức vừa trò chuyện, Chi cũng tò mò về nhóm thiện nguyện của chúng tôi, cô ấy muốn tham gia nhưng cũng muốn biết về những hoạt động chúng tôi đang làm. Tôi kể Chi nghe về công việc chúng tôi làm, kể về những người ở ở xóm nhỏ và kể về chuyện gia đình cô Cúc cũng như bác Phi cho cô ấy nghe, cô ấy chỉ gật đầu rồi lại luyên thuyên về những chuyện cô ấy lm trong mấy ngày qua.

- Thật ra t với người yêu t cãi nhau m ạ, chỉ có chuyện cỏn con đó mà cũng xé ra to đc.

Chi kể với giọng buồn, tôi biết ngay là cô ấy có chuyện mới lôi tôi ra chứ bình thường ít khi chúng tôi gặp nhau lắm.

- Rồi ai sai ai đúng, nói chuyện rõ với nhau chưa? (tôi hỏi)

- Chưa nữa......

Tôi chỉ thở dài rồi nhìn cô ấy lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán nhưng cô ấy vẫn không nói gì và ăn cho đến hết mới thôi. Đúng vậy, khi con gái buồn thì một là mua sắm, hai là đi ăn. Ăn xong thì ai lại về nhà nấy, ngày mai tôi được nghỉ buổi sáng nên cũng tranh thủ chuẩn bị sách vở cho buổi chiều rồi đi ngủ sớm, nói thật là khi đi thiện nguyện tôi ngủ không ngon hôm nào cả, cũng chỉ mong về nhà để nghỉ ngơi.

Sáng đó, tôi đi lm và vẫn như mọi khi Hải Vũ đến chỗ tôi uống cà phê và trò chuyện cùng với tôi



- Hê lô em gái, nay em làm sáng à (Hải Vũ nói)

- Chắc em làm tối chưa được tan ca á anh.

- Em đùa vui thật, mà em lại không xem tin nhắn hả, anh có nhắn mà không thấy em trả lời. (Hải Vũ)

- Nhiều việc quá em k có thời gian á anh. Mà anh có gì dặn dò hay sao?

- Cũng không có j, rủ em đi chơi cuối tuần ấy mà.

- Nước của anh đây, phiền anh về bàn để em phục vụ những khách khác. (tôi nói)

- Ok em, nhớ đọc tin nhắn nha, a k lm phiền e nữa.

Tôi chỉ gật đầu rồi tiếp tục pha nước cho khách, vậy mà tôi lại không để ý có một ánh mắt từ xa nhìn tôi khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng, tôi liền nhìn xung quanh để xem ánh mắt đó từ đâu thì lại không cảm nhận được nữa.

- Anh ấy có vẻ là khách quen ở đây nhỉ. (tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý) tại ngày nào đi lm t cũng thấy anh ấy qua đây, lúc thì ngồi lại quán, lúc thì mua mang đi, t có hỏi mấy ng xoay ca với mk thì họ bảo ngày nào anh ấy cũng đến. (Nam- bạn kế lớp tôi)

- Có chuyện gì hay sao? (tôi hỏi)

- À, không có gì, mà ly cf 3 tầng xong chưa. (cậu ấy nhìn tôi rồi chỉ vào ly cf tôi đang pha)

- .... đây, của cậu.