Tôi đi theo thầy về nhà, thầy dặn dò tôi một chút, thầy đưa tôi mấy lá bùa và cây kiếm gỗ đào để bắt đầu hành pháp. Tôi nhận đồ rồi chào thầy và lên lại thành phố, từ bây giờ tôi có thể bắt đầu một cuộc hành trình mới của bản thân.
Bắt đầu vào một buổi chiều, khi mà tôi đang đi dạo cùng Chi (bạn cùng dãy trọ) mua ít đồ, chúng tôi ghé lại bên quán nước ở vỉa hè uống nước và tán ngẫu về chuyện đời tư, tôi cũng thuộc kiểu người ít nói chuyện nên chỉ ngồi nghe cô ấy kể chuyện, vì chúng tôi cùng quê nên cô ấy có mời tôi về nhà cô ấy chơi. Đang nói chuyện thì bỗng nhiên ở đâu có một chị gái chạy lại quán chúng tôi đòi ăn cơm và quậy phá đập đồ, chủ quán mang đồ ăn ra cô ấy ăn lấy ăn để như thể đã đói từ rất lâu vậy, chị dùng tay bốc đồ ăn trực tiếp, mặc dù tô canh rất bỏng nhưng tôi thấy chị bưng lên và uống một hơi hết sạch. Mọi người ngồi xung quanh cũng bàn tán xôn xao, “không biết cô ấy bị sao nhỉ”, “nhìn như chết đói ấy”. Tôi quan sát một hồi rồi tiến gần lại bàn chị ấy đang ngồi, tôi ngồi đối diện với chị ấy, chị ấy hơi sững người khi nhìn thấy tôi, chị không ăn nữa mà thay vào đó là nhìn tôi nhằm chằm với ánh mắt e dè
- Từ đâu tới đây, sao lại nhập vào xác này (tôi hỏi)
Tôi nhìn cô ấy và im lặng một hồi cũng không thấy cô ấy lên tiếng chỉ thấy cô cúi mặt xuống và thu mình vào mép tường, mọi người vây kín chỗ tôi và cô ấy ngồi rồi lại tiếp tục xì xào bàn tán, thấy vậy tôi lại tiếp tục hỏi
- Sao lại nhập vào xác này, có oan khuất gì thì nói ra nếu giúp được thì tôi sẽ giúp (tôi cũng không biết vong nhập vào người chị gái này là nam hay nữ nên chỉ hỏi ngắn gọn)
- Tôi bị người ta hại chít rồi chôn dưới gốc cây bàng ở con đường kia, lâu rồi không ai cúng kiếng gì cả, nhiều lần tôi hiện ra nhờ người ta giúp đỡ nhưng ai thấy cũng chạy mất, hôm nay cô bé này đi qua, thấy hợp nên tôi nhập vào cô bé đi ăn chút ít, lâu rồi tôi chưa được ăn, tôi đói lắm (cô ấy nói trong nước mắt)
- Vậy chị ăn xong rồi thì xuất ra đi, ở lâu hại sức khỏe người ta lắm.
- Cậu cho tôi đi cùng được không, tôi sẽ giúp đỡ cậu đổi lại cậu cho tôi ăn mỗi ngày là được rồi, chứ không tôi lại lang thang không ai cúng kiếng (vừa nói nước mắt nước mũi cô ấy cứ trào ra, đầu gật gù không ngừng nên tôi không tiện hỏi tiếp chỉ đồng ý với cô ấy)
Tôi chỉ đi chơi nên không mang theo vật chứa gì bên mình, tôi đành lấy một lá bùa vẽ chú rồi thu cô ấy vào trong và bỏ vào túi xách. Sau khi cô ấy thoát ra thì chị gái đó ngã ạch ra đất, mn đỡ cô ấy dậy cho dựa vào ghế. Mn cũng ngạc nhiên lắm nhưng tôi không bận tâm
- Cứ để chị ấy ngồi đó một lúc là được, không có gì đáng lo ngại đâu.
Nói rồi tôi đi qua chỗ Chi ngồi, cô ấy có vẻ không quan tâm lắm, khi tôi trở lại thấy cô ấy đang chăm chú xem điện thoại. Có lẽ chuyện của chị gái đó nãy giờ Chi không để ý trong khi những lời bàn tán xì xào vẫn còn. Thấy tôi trở lại Chi nhìn tôi và hỏi
- Chuyện gì thế, sao mn nhìn chúng ta rồi nói cái j đó?
- Chị gái kia bị vong ốp mà giờ không sao rồi (tôi nói).
- Oh, vậy là tốt rồi.
Chúng tôi ngồi lại quán thêm một lúc rồi ai lại về nhà nấy, tôi phải chuẩn bị bài cho buổi học ngày mai, nghe nói là giảng viên mới rất khó tính điểm cho cũng khó nên tôi cần phải chuẩn bị trước. Chuẩn bị xong xuôi mọi việc thì tôi tiến hành hỏi thêm thông tin về vong nữ đó. Qua cuộc trò chuyện trước đó tôi cũng biết được đó là một vong nữ, nhưng tôi cũng thắc mắc rằng người nhà chị đâu mà chị lại nói không ai cúng kiếng, chắc có uẩn khúc gì. Tôi liền lấy lá bùa ra chuyển chị từ lá bùa qua một chiếc hũ nhỏ rồi hỏi chuyện.
Sau một hồi tôi mới biết chị tên Thanh Huyền, 26t, chị là trẻ mồ côi được nuôi ở cô nhi viện đến năm 18t bắt đầu lên đại học đi học và đi làm kiếm tiền trang trải. Chị cũng không có người thân bạn bè gì nhiều, chị học và làm tại thành phố. Một buổi chiều tối khi đang trên đường đi làm về chị bị một đám biến thái làm nhục rồi giết và chôn xác tại gốc cây bàng (con đường này không nhà nên cũng ít người qua lại), nhiều lần chị hiện về muốn đòi mạng thì họ mời thầy trấn chị lại. Tuy không thể rời xa khỏi cây bàng nhưng lâu lâu chị vẫn hiện ra nhờ người giúp đỡ, trước giờ chị không nhát ai cả nhưng mỗi lần chị hiện ra là người ta chạy hết, qua nhiều người đồn rồi rất ít người đi qua con đường có cây bàng đó. Tôi vẫn muốn hỏi thêm về chị nhưng bị một cuộc điện thoại cắt ngang, tôi đành để chị trở lại trong hũ rồi nghe điện thoại
- Alo!
- Lô gì, bật tin nhắn lên, vào nhóm xem mn nhắn gì kìa, lẹ lẹ (Trung nói)
Nói xong cậu ấy tắt điện thoại cái rụp. Tôi định hình lại để kịp hiểu xem Trung nói gì vì nãy giờ tôi vẫn đang suy ghĩ về chuyện của chị Huyền, tôi liền mở tin nhắn ra xem, tin nhắn hiện lên 99+ và có nhiều tin nhắn chờ khác. Trước kia khi giao lưu gặp mặt tôi có được mời vào nhóm lớp và kết bạn với Trung (lớp trưởng add tôi vào nhóm), tôi tắt âm báo và cũng ít khi mở tin nhắn ra xem vì nếu có thông báo gì thì đi học cũng được mn nhắc qua, thật không ngờ lâu không mở máy mà tin nhắn nhiều vậy. Tôi đọc tin nhắn nhóm lớp và biết rằng mọi người đang hội ý đi tham quan thực tế ở Nha Trang hay ở HCM, mn bình chọn hết rồi chỉ còn tôi nên Trung mói gọi tôi, nếu số phiếu bên nào nhiều hơn thì đi nơi đó. Tôi chọn đi Nha Trang vì ở đó gần hơn với lại trước kia tôi chưa đi biển bao giờ nên cũng muốn đi thử.
Bàn tán về chuyến đi tham quan xong tôi liền mở tin nhắn chờ ra xem, là mấy bạn cùng lớp với mấy bạn lớp kế bên và mấy bạn lớp c3 nhắn tin cho tôi, lướt tin nhắn đến gần cuối thì tôi thấy một tên nghe rất quen và đã nhắn rất nhiều cho tôi. Tôi kết bạn và bắt đầu đọc tin nhắn “A, cái ông anh đó” tôi chợt nhớ đến cái người tên Hải Vũ, thật không ngờ vì lúc tôi cho anh ấy quá giang hôm trời tối lại khiến anh ấy phải kiếm sdt và nhắn tin cho tôi, anh kể về buổi tối hôm ấy ra sao,... và còn nhiều chuyện khác, thấy vậy tôi liền nhắn trả lời anh ấy lý do tôi chưa trả lời tin nhắn rồi đi ngủ vì trời cũng đã khuya.
Ngày hôm nay trời mưa lâm râm nhưng đêm xuống lại mưa rất to, trời đã lạnh nay lại còn lạnh hơn, bất giác tôi lại nhớ nhà, nhớ con đường đi học năm xưa, nhớ cảnh bố đưa đón tôi đi học mỗi khi trời mưa. Lạc vào dòng suy nghĩ tôi cũng không biết rằng bản thân đã ngủ từ khi nào. Trong cơn mơ màng tôi thấy hình bóng một cô gái rất xinh đẹp đứng nhìn tôi ngủ và có nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ, trước mặt tôi là hình ảnh con đường xa lạ mà trông cũng quen quen, “là con đường có cây bàng đây mà” tôi mơ màng trong tiềm thức nhưng vẫn hình dung được bối cảnh đang diễn ra. Đây là huyễn cảnh mà chị Huyền tái hiện lại cho tôi biết chị bị giết ra sao rồi những người đo mời thầy về trấn chị như thế nào và chị hiện ra cầu cứu mọi người nhưng thật không may khiến con đường đó dần dần ít người đi qua.
Sáng hôm sau thức dậy đầu tôi vẫn còn ong ong nhưng tôi vẫn nhớ rõ những gì hôm qua chị Huyền cho tôi xem, vậy là hôm nay tôi phải đi qua chỗ cây bàng đó để gỡ trấn yểm giúp chị không bị ràng buộc ở nơi đó nữa, có lẽ chị đã chít khá lâu rồi nên mới đủ khả năng để hiện lên nhờ mn giúp đỡ như thế nhưng chị cũng thật đáng thương. Sáng nay tôi xin nghỉ làm một buổi với lí do bị bệnh, tôi đi dọc bờ hồ qua công viên thư giãn một chút, khoảng thời gian qua tôi đã quá bận rộn rồi, tôi ngồi ở ghế đá trong công viên ngắm cảnh, không gian thật yên bình, bỗng có một tiếng nói trông xa lạ mà cũng thật thân quen
- Bé An phải không nhỉ?
Tôi bất giác quay đầu lại xem người đó là ai, “a, thì ra là Hải Vũ” người mà tôi đã trả lời tin nhắn tối hôm qua, trông anh ta có vẻ vui lắm, mặt mày sáng rực miệng cười toe toét nhìn tôi
- A, chào anh, anh là Hải Vũ nhỉ? (tôi hỏi)
- Đúng rồi, lại gặp nhau ở đây, chúng ta có duyên nhỉ.