Sau một ngày làm việc mệt mỏi thì tôi lại xách đồ và đi về nhà thầy, đợi thầy chỉ dạy tiếp vì hồi trưa huynh có gọi điện nhắn tôi về sớm, đằng nào cũng về nên tôi tranh thủ về luôn. Buổi chiều tà trên con đường quen thuộc tôi đổ dốc đi về nhà thầy, sao hôm nay tự nhiên tôi cảm thấy thật yên bình và trong lòng có niềm vui khó tả.
Tôi gửi xe ở nhà dân – nơi mà tôi vẫn thường hay gửi khi đi lên nhà thầy, đó là một ngôi nhà cấp 4, hồi trước thầy có giúp gia đình họ nên họ rất thân thiện với thầy. Đi từ trong nhà ra, huynh đợi tôi từ chiều tối, vì đi lên khá xa nên mỗi lần lên nhà thầy thì huynh đều ở dưới đợi tôi và đi cùng tôi lên. Hai anh em chúng tôi nói chuyện nhiều lắm, về những gì tôi học được và trải nhiệm trên thành phố, huynh chủ yếu ở cùng thầy và ít khi lên thành phố nên huynh cũng muốn nghe lắm.
Trước kia, huynh ở trên thành phố nhưng vì một số lý do cá nhân nên huynh đi theo thầy học từ năm 15 tuổi, cho đến hiện tại huynh cũng 25t rồi nhưng ít khi về thăm nhà lắm, một số thay đổi ít nhiều kể từ khi huynh rời đi, nhà cửa, xe cộ nhiều hơn và cây xanh ít hơn.
Tôi biết rằng, có lẽ lí do huynh rời nhà đi theo thầy khiến huynh không vui nhưng tôi cũng không muốn chạm đến nỗi lòng của huynh, mỗi lần tôi hỏi về gia đình thì huynh đều chuyển hướng cuộc nói chuyện và lảng tránh vấn đề tôi muốn hỏi.
- Huynh có biết mai thầy dạy e kiến thức gì mới không? (Tôi hỏi)
- Ngày mai rồi e sẽ biết.
Vẫn vậy, mỗi lần tôi hỏi trước về những bài học sắp tới thì huynh liền nói “thiên cơ bất khả lộ, thầy dạy e sẽ biết”, nhưng huynh trầm ngâm một hồi rồi cũng kể về chuyện hồi sáng về người phụ nữ đến tìm thầy. Nghe huynh kể, tôi liền biết rằng, những lần trước người phụ nữ ấy đến tìm thầy có thể do thầy bận hoặc do thầy cố tình tránh mặt, cũng có thể không có cơ duyên để gặp thầy. Tình trạng của bé gái đó trong thời gian qua chắc cũng khổ sở lắm, từ trước giờ thầy có dẫn tôi theo nhiều lần nhưng về trục ngải và gỡ bùa thì tôi chưa được đi xem.
- Con chào thầy, chúc thầy một buổi tối vui vẻ (luyên thuyên một hồi tôi cũng tới nơi).
- Thầy chào con, con cũng vậy.
Thầy đứng trước hiên nhà đợi tôi và huynh về, thấy chúng tôi thì thầy mới yên lòng đi vào nhà, tôi theo huynh xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Mỗi lần tới đây tôi đều mua ít đồ ăn tới (chứ không lẽ đi ăn trực hoài), mặc dù huynh ngày nào cũng xuống núi mua đồ và bảo tôi không cần mang đồ theo. Ngoại trừ những ngày phải dạy cho tôi thì hầu như thầy không ở nhà, huynh thì đi theo phụ thầy hoặc không thì xuống núi khám đông y giúp mọi người. Thầy nói, trước kia ngoài tôi và huynh ra thì thầy còn 2 đệ tử khác nhưng họ đã xuống núi và lập gia đình rồi, có huynh là không muốn lập gia đình, muốn đi theo thầy nên nhất quyết ở đây. Cũng có lần tôi hỏi muốn thầy xuống ở chung với huynh ở dưới núi cho tiện đi lại nhưng thầy không chịu, vì ở đây có bàn thờ tổ nên thầy không thể rời đi được. Thầy cũng theo thầy của thầy ở đây từ nhỏ nên cũng không nỡ rời đi, có lẽ ở đây cũng có quá nhiều kỉ niệm đối với thầy.
Ăn cơm xong thầy gọi tôi ra nói riêng một số vấn đề và dặn dò tôi chuẩn bị cho ngày mai, thầy cũng quan tâm ae chúng tôi lắm, mặc dù biết đây không phải là lần đầu theo thầy đi làm lễ nhưng lần nào cũng vậy, thầy đều gọi riêng ae chúng tôi ra và dặn dò thật kĩ. Tôi về phòng ôn lại những nghi thức và câu chú thầy dạy, tôi có một quyển sổ nhỏ chuyên ghi lại những nghi thức thầy dạy đề phong những lúc quên còn lấy ra xem. Quyển sổ đó tôi luôn mang theo mình và học bất kì khi nào tôi rảnh.
Sáng hôm sau, khi đã đến giờ, thầy và tôi cùng huynh bộ xuống núi để đến nhà người phụ nữ kia. Nhìn cô ấy cũng khoảng hơn 40t rồi, gia đình có 4 người nhưng chồng mất sớm, gia đình chỉ còn lại cô, người con trai lớn và 1 bé gái tầm 7-8t, gia đình cô cũng gọi là khá giả. Sau khi chào xã giao thì cô ấy dẫn chúng tôi vào nhà và nói sơ qua tình hình của con gái cô, con trai lớn thì lấy nước và chuẩn bị đồ theo lời thầy dặn hôm qua. Bước vào đến cửa, chúng tôi dừng lại và quan sát xung quanh, trước hiên nhà có một cây hoa giấy leo kín khoảng trống trước cửa, bên trong là phòng khách cùng phòng bếp và nhà vệ sinh. Gia đình cô ngủ ở trên lầu, ban công hướng ra khoảng đất trống, có 3 phòng ngủ và 1 nhà tắm ở trên lầu. Vừa nói cô vừa dẫn chúng tôi lên chỗ con gái cô nằm
- Cháu nó ngủ ở đây, thầy vào xem giúp con cháu nó bị làm sao (cô ấy nói).
Hai mắt cô bé thâm quầng hõm vào trong, mặt mũi nhợt nhạt, bụng hơi phình lên, thi thoảng còn nghe tiếng cô bé rên nhẹ. Chắc hẳn đau lắm, thứ gì đó đã dày vò cô bé trong suốt mấy tháng trời, cô bé thở hơi lên trông rất nặng nhọc cứ ngỡ như có thể đăng xuất bất cứ lúc nào. Thầy nhìn một lượt cô bé rồi quay ra hỏi người mẹ:
- Mấy thứ đồ tôi bảo chị chuẩn bị đâu?
- À dạ đây ạ.
Nói rồi cô ấy gọi con trai lớn mang đồ vào phòng. Tôi thấy có mấy quả trứng gà, ít nhang, ít trái cây,... và 1 cái chậu lớn. Tôi cũng là người thích nghe chuyện tâm linh nên mấy thứ đồ này tôi nhìn là biết dùng để làm gì.
Đồ đã đầy đủ, thầy lấy trong túi ra mấy lá bùa rồi bắt đầu lập đàn gỡ bùa. Thầy lấy tay vẽ vẽ lên mấy lá bùa, sau đó huơ huơ quanh người đứa bé (tôi đỡ đứa bé dậy để đứa bé dựa vào tôi cho thầy làm phép) rồi bỏ vào li nước cho đứa bé uống. Một hồi đứa bé nôn ồng ộc những chất dịch màu xanh, màu đen có lẫn ít côn trùng ra chiếc thau, một mùi kinh khủng bắt đầu bốc lên, huynh chạy ra mở cửa sổ, sau một hồi mới đỡ. Để đứa bé hồi sức một chút rồi thầy đưa tôi mấy quả trứng ra hiệu cho tôi làm đi. Tôi hiểu thầy muốn để tôi thực hành nên cũng cầm trứng rồi bắt đầu làm. Tôi dựa bé ở chân tường rồi cầm trứng gà, vừa đọc chú vừa lăn trứng từ đầu xuống chân, xong một quả tôi làm lại với mấy quả trứng tiếp theo cho đến khi hết 10 quả trứng. Quả đầu tiên, khi đập ra bên trong có mấy con bọ ngo ngoe thật kinh người thêm vào đó là chất nhầy màu đen và mùi hôi thối giống với những gì cô bé nôn trước đó (tôi đã cố để không nôn ra những gì đã ăn sáng nay bởi vì mùi rất kinh dị), quả thứ 2 có lẫn một ít kim nhỏ (kim khâu), quả thứ 3 thì đỡ hơn nhưng lòng đỏ, lòng trắng trứng hơi có màu đỏ tươi và hòa quyện vào nhau, tôi cứ đập tiếp tục cho đến quả thứ 8 thì chỉ còn một ít màu đỏ và quả thứ 10 thì hoàn toàn bình thường. Làm xong tôi nhìn thầy thấy thầy gật đầu nên tôi đoán là đã xong phần nào, tôi qua đỡ bé dậy cùng lúc đó thầy lấy một lá bùa đọc chú rồi hơ quanh ly nước, đốt cháy rồi đưa tôi cho bé uống.
- Xong rồi đó (thầy nói).
- Dạ con cảm ơn thầy.
- Cho bé nhà chị ngủ đi, tôi sẽ kê thêm mấy loại thuốc bổ và an thần cho bé nhà chị uống, khoảng 1 tuần là có thể đi đứng bình thường rồi.
- Dạ thầy ơi, bé nhà con bị bùa gì thế thầy?
- Không biết bé nhà chị có bị ai ghét hay không, ngta làm bùa này ếm cho con bé chít dần dần trong đau đớn, cũng may còn kịp, chứ để khoảng tuần nữa là không ai cứu nổi đâu.
- Ai mà ác thế, con bé nhà con còn nhỏ mà ngta làm vậy.
- Hoặc cũng có thể nhà chị đã đắc tội với ai đó nên ngta mới hại con gái chị như thế (thầy nói)
Nói rồi thầy bảo huynh đưa đơn thuốc mà huynh viết trước đó cho cô ấy, dặn cách sắc thuốc và uống ra sao cho nhanh lành bệnh. Cô ấy cầm đơn thuốc không ngừng cảm ơn thầy và muốn đưa chúng tôi ít thù lao nhưng thầy không nhận vì thầy giúp là vì duyên chứ không phải vì tiền. Nói chuyện một hồi rồi chúng tôi cũng đi về, huynh trở về phòng khám đông y và tiếp tục khám cũng như kê thuốc cho người dân. Sau lần này tôi mới biết được bùa ngải hại người thật sự đáng sợ ra sao, chỉ vì một lí do nào đó mà họ có thể chơi bùa ngải với nhau để người thân người bị hại nhận sự dày vò từ thể xác đến tâm hồn.