Lâm Phương Oanh không ngờ Mạc Đăng Khoa sẽ ngủ trên sô-pha, trong lòng là ngũ vị tạp trần. Hắn là chờ cô sao?
" Ngại quá! Lúc nãy ngồi đây xem phim ai ngờ lại ngủ quên mất." Mạc Đăng Khoa ngượng ngùng gãi gãi đầu nhìn có chút ngốc ngốc đáng yêu, câu nói của hắn làm cho tâm tình đang nhộn nhạo của Lâm Phương Oanh lập tức biến mất. Cô mặt không biểu cảm gật đầu với hắn sau đó liền đi về phòng.
Ngày hôm sau khi Lâm Phương Oanh tỉnh dậy thì không thấy Mạc Đăng Khoa đâu, cô hỏi dì giúp việc: " Dì ơi, dì thấy Mạc Đăng Khoa đâu không? Cậu ta đi học rồi à? "
" À! Sáng 6 giờ tôi đến đây đã thấy cậu ấy dắt xe đạp ra chuẩn bị đi học rồi, bây giờ thật sự hiếm học sinh nào chăm chỉ như vậy a, ngày xưa tôi…blah blah …"
Dì giúp việc không nói thì thôi đã nói thì đến Tết cũng chưa xong, Lâm Phương Oanh kiếm cớ chuồn lẹ.
Cô ngồi trên chiếc Mercedes Benz đời mới ăn sáng, hôm nay đầu bếp trong nhà làm món gà chiên nước mắm, canh bắp cải thịt băm.Vừa mở hộp cơm ra một mùi hương mê người tỏa ra khiến người đã ăn qua nhiều sơn hào hải vị như Lâm Phương Oanh cũng không nhịn được cầm đũa ăn liền tù tì vài miếng.
" Ục Ục! " Bụng của bác tài xế réo lên rõ to, bác ngại ngùng xoa xoa bụng mình nhưng vẫn chuyên tâm lái xe.
Lâm Phương Oanh cũng cảm thấy hơi ngại dù sao ăn trước mặt người đang đói bụng nó sao sao ý, không nên. Nguyên liệu nấu ăn hôm nay đều là xuất phẩm của không gian về chất lượng thì khỏi cần phải nói, cô do dự nhìn hộp cơm còn lại trong cặp sách không biết có nên tặng hộp cơm cho bác tài không.Lâm Phương Oanh không thiếu mấy cái đồ ăn nhưng nếu cô cho bác thì trưa nay cô ăn gì? Đồ ăn ở căng-tin nhiều dầu mỡ, nhiều tạp chất có hại cho sức khỏe, cô đã quen ăn đồ tinh phẩm làm sao có thể nuốt trôi.
Mãi cho đến khi tới cổng trường Lâm Phương Oanh mới đưa ra quyết định cuối cùng.
" Bác ơi! Chắc từ sáng tới giờ bác chưa ăn gì đúng không? Cháu tặng bác một hộp cơm ạ."
" Không cần đâu, cháu giữ lại mà ăn trưa đi, cháu cho bác thì trưa cháu lấy gì ăn."
Nhìn hộp cơm trước mặt bác tài vội vàng xua tay, Lâm Phương Oanh không nói nhiều nữa trực tiếp nhét hộp cơm vào tay bác sau đó chạy vào trong trường.
" Cháu đi học đây, tạm biệt bác "
" Ơ! Này …"
Bác tài chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Phương Oanh đã chạy mất tiêu rồi, bác ngẩn ngơ nhìn hộp cơm còn ấm nóng trên tay.
Bác tài quay trở lại xe sau đó mong chờ mà mở hộp cơm ra, đập vào mắt ông là những hạt gạo bóng bẩy, sáng như ngọc tỏa hương thơm tinh khiết nhất của đất trời hạt nào hạt nấy no đủ căng tròn. Tiếp theo là hai ngăn nhỏ chứa thịt kho tàu và rau súp lơ, thịt được thái thành những miếng vuông sau đó được kho với nước dừa và cùi dừa, hương vụ đậm đà cực kỳ hấp dẫn, chỉ ăn thử một miếng thôi là khiến người ta không dừng lại được, ăn ngon muốn nuốt lưỡi luôn.
Chẳng mấy chốc hộp cơm liên rỗng tuếch đến một hạt cơm thừa cũng không có. Ăn uống no nê, không biết vì ăn nhiều nên no hay sao mà bác cứ ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định.
Ông là một người tài xế già lâu năm, có thể nói ngoại trừ làm tài xế thì ông chẳng biết làm gì nữa. Được làm tài xế riêng của Lâm Phương Oanh thật là may mắn vì đãi ngộ rất cao, lương gấp 3 lần so với những tài xế khác. Tuy nhiên tiền ông kiếm ra ông lại không được hưởng, gia đình ông có một cậu con trai, vì là đứa con duy nhất trong nhà nên bố mẹ lẫn vợ ông đều cưng chiều hết mức thằng bé khiến nó sau khi lớn lên báo nhà, báo gia đình. Hầu hết thời gian của ông đều dành để kiếm tiền mong cuộc sống của gia đình ông sẽ tốt hơn thế nên không có thời gian chăm sóc, dạy bảo con cái, đến lúc phát hiện con mình trở nên mất dạy hư đốn, nghiện hút, chích các thứ, cứ cái xấu là nó lao vào, muốn uốn nắn, dạy bảo lại nó thì đã không còn kịp rồi. Con trai ông hồi nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời giờ đây nó thành ra như vậy ông và vợ không thiếu một phần trách nhiệm trong đó. Vợ ông làm nội trợ ở nhà phụ trách chăm con, chăm lo gia đình, tiền lương của ông được bao nhiêu đều được chuyển vào tài khoản của vợ, vợ không nói nhưng bác tài cũng biết vợ lo ông chán cơm thèm phở, gian díu với cô nào rồi bỏ bê gia đình, để vợ cầm lương như một lời đảm bảo của ông dành cho người vợ, cũng thể hiện tấm lòng của ông.
Nào ngờ đâu đó cũng là con dao hai lưỡi khiến gia đình ông suýt nữa tan nhà nát cửa, vợ ông biết thằng con trai nghiện ma túy mà vì thương con cứ cho nó tiền để mua thuốc, đến khi bác tài phát hiện thì nó đã nghiện nặng rồi. Sau đó bác ruột đau như cắt dằn lòng báo cảnh sát bắt con trai đi cai nghiện, điều này khiến vợ ông gần như phát điên nổi trận lôi đình cãi nhau với ông. Đó là trận cãi vã lớn nhất trong nhiều năm hôn nhân của họ, hai người họ đều rất yêu con trai, đều muốn con mình được hưởng thụ những thứ tốt nhất, chỉ là vợ bác tài đã yêu sai cách, bà biết con mình nghiện ngập mà vẫn cố tình cho nó tiền mua thuốc như vậy chẳng khác gì đang giết chết con, phá hủy tương lai của nó.
Vợ ông sau đó dọn đồ trở về nhà ngoại, hai vợ chồng coi như ly thân.Từ đó vào mỗi buổi sáng không còn ai làm cơm hộp cho ông nữa, bác tài cũng dần bỏ thói quen ăn sáng chỉ ăn bữa trưa và bữa tối thôi.
Hộp cơm của Lâm Phương Oanh cho trùng hợp lại có món thịt kho tàu mà bác tài thích nhất, những kỷ niệm tươi đẹp với vợ như nước lũ kéo tới lần lượt hiện lên trong tâm trí, thời gian trôi đi thật nhanh, hạnh phúc ngỡ như vĩnh cửu vậy mà chỉ cần chút gió thổi cỏ lay liền tan vỡ.
Bác khóc, người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất ấy vậy mà lại khóc. Ông ấy dù sắt đá mạnh mẽ tới đâu thì khi đối mặt với cô đơn cũng chỉ có thể bất lực khóc để giải tỏa nỗi niềm của mình, ông không có ai bên cạnh, người thân đều bỏ ông mà đi. Ông cảm thấy mình không sai, mình không đáng để bị vợ vứt bỏ, con từ mặt. Mình cũng chỉ muốn mọi người tốt thôi, tại sao lại không có ai hiểu cho nỗi lòng mình?