Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí

Chương 65




Nguyễn Bảo Long quần áo bị xé tả tơi, tóc rối bù xù, cả người nhìn chật vật thảm hại khác hẳn với vẻ ung dung hoa quý trước đó. Cậu ta lạnh căm nhìn Vũ Minh Phương sau đó quay đầu rời đi không thèm ngoảnh lại, cậu ta bước đi rất nhanh làm Vũ Minh Phương không thể đuổi kịp, cô ta vẫn cố chấp đuổi theo vừa khóc bù lu bù loa như một đứa trẻ:" Nguyễn Bảo Long anh đứng lại cho tôi, anh đứng lại … Anh không đứng lại chúng ta sẽ chấm dứt thật đấy."

Nguyễn Bảo Long một chút ý tứ dừng lại cũng không có, bóng dáng cậu ta dần khuất vào bóng đêm.

" A! " Vũ Minh Phương đi vội quá làm hai chân vấp vào nhau tự mình té ngã, cô ta cố chấp muốn đứng lên đi tiếp nhưng chân đau quá, hình như đã bị trẹo chân rồi.

Bao nhiêu ủy khuất dồn nén liền bộc phát, cô ta vẫn giữ nguyên tư thế ngã như vừa nãy gào khóc thảm thiết tê tâm liệt phế như cha mẹ mất. Cô ta biết mình đã thật sự mất Bảo Long rồi, anh là người rất coi trọng sĩ diện, vừa rồi bởi vì cô quá tức giận mà nói nặng lời với anh trước mặt nhiều người như vậy, anh chắc chắn rất ghét cô. Phải làm sao đây? Cô ta đã lún quá sâu vào đoạn tình cảm này dù biết thừa mình đang bị lợi dụng trắng trợn.

Phải rồi!

Vũ Minh Phương ngừng khóc bắt đầu lục túi sách tìm kiếm điện thoại.

" A lô, hôm nay trời muốn mưa hay sao mà cục cưng gọi cho ba đấy? "

" Ba." Nghe nói giọng nói trầm ổn của ba mình nước mắt của Vũ Minh Phương nhịn không được lần nữa rơi xuống,nước mắt nước mũi tèm lem trôi gần hết lớp trang điểm mà cô ta kỳ công trang điểm tỉ mỉ cả buổi chiều.

" Sao thế con? Ai bắt nạt con hả? Nói cho ba ba liền xử lý nó? "

Nghe thanh âm con gái nức nở ba Vũ Minh Phương ở đầu dây bên kia liền sốt ruột, từ nhỏ tới lớn Vũ Minh Phương luôn được ông ta phủng trong lòng bàn tay nâng niu bảo vệ nên tính cách của cô ta cực kỳ khó ưa, bạn bè toàn chị em cây khế chơi với nhau chỉ vì tiền. Vũ Minh Phương làm cái gì cũng bất chấp hậu quả bởi vì cô ta có một người ba luôn bảo vệ cô ta mặc cho đúng hay sai con gái luôn là nhất.



" Hu hu ba ơi, anh Long nói muốn chia tay với con. Con rất yêu ạn ấy, con hông chịu đâu hông chịu đâu!"

" Cái gì? Nó dám nói chia tay con gái bảo bối của ba ư? Thằng này láo! Được rồi, chuyện này để ba xử lí, con ngoan đừng khóc nữa chờ tin tốt của ba ha."

Cuộc gọi chấm dứt, sau khi được ba ba trấn an tâm trạng Vũ Minh Phương tốt lên không ít. Ba cô ta nói được làm được, ba chưa bao giờ làm cô thất vọng.

Nguyễn Bảo Long anh nghĩ anh sẽ thoát được tôi ư? Đừng có mơ!

Mắt Vũ Minh Phương hiện ra sự điên cuồng.

Chủ nhân bữa tiệc đã rời đi những vị khách mời cũng không muốn ở lại nữa, bữa tiệc bắt đầu chưa lâu đã tàn.

" Chị ơi."

Lâm Phương Oanh đang định lên xe thì bị người ta gọi lại, cô lần theo giọng nói nhìn sang. Người gọi cô không ai khác chính là cô gái váy đỏ gặp trong bữa tiệc sinh nhật.

" Có chuyện gì không?"

" Không … không có gì đâu ạ. Chỉ là em nhớ ra chưa có giới thiệu với chị, em tên là Trần Ánh Nguyệt, rất vui khi được biết chị."



Lâm Phương Oanh nghe vậy mặt không cảm xúc đáp lại:" Tôi cũng vậy, tôi tên Triệu Hải An, đây là danh thiếp của tôi." Nói rồi cô thuần thục đưa danh thiếp cho đối phương.

Hai người giao lưu vài phút sau đó Trần Ánh Nguyệt được bạn đón về, Lâm Phương Oanh cũng nhanh chóng lên xe đi về nhà.

Ngồi trên xe Lâm Phương Oanh hướng mắt nhìn ra ngoài của sổ nhìn cảnh vật lướt nhanh trước mắt trong đầu lại nghĩ đến những việc xảy ra hôm nay cảm thấy nhiều drama hết sức, rất phiền phức.

Nghĩ thế nào lại nhớ đến Vũ Minh Phương, cô vẫn cảm thấy cô ta rất quen, nhưng mình đã gặp ở đâu nhỉ?.

Cố lục lọi trí nhớ của nguyên thân cuối cùng Lâm Phương Oanh mới nhớ tới cái người thích làm khó nguyên chủ lúc còn ở kí túc xa trường, cô ta hình như thích một học bá nhưng không được người ta đáp lại cứ quấy rối cuộc sống của anh ta thôi. Sau đó anh ta liền dẫn hỏa lên người nguyên chủ từ đó nguyên chủ đã khổ còn khổ hơn bị Vũ Minh Phương dùng đủ loại bắt nạt, ác ý nhằm vào.

Lâm Phương Oanh sau khi rời khỏi ký túc xá cũng không chạm mặt cô ta nữa, cô bận quá nhiều việc dần dần quên đi còn có người này. Không ngờ mấy tháng không gặp mắt nhìn người của cô gái này vẫn bị mù như trước.

Trở về căn nhà quen thuộc đã là 11 giờ đem, căn nhà tối om không một bóng người, lạnh lẽo không chút nhân khí.

Chắc giờ này người kia đã ngủ được mấy giấc rồi nhỉ!

Cô thầm nghĩ, ai biết sau khi bất điện lên trên sô-pha bát thình lình xuất hiện một người.

" a …" Lâm Phương Oanh giật mình suýt hét toáng lên, người trên sô-pha bị cô làm tỉnh ngủ.