Lâm Phương Oanh không biết cô chỉ đưa một hộp cơm thôi mà khiến bác tài khóc thật nhiều, cô đến lớp đúng lúc chuông vào lớp reo lên.
1 phút
2 phút
3 phút
…
Qua 15 phút đầu giờ Mạc Đăng Khoa vẫn chưa tới, Lâm Phương Oanh trầm mặc nhìn quyển sách trên tay nhưng tâm tư lại không biết theo gió bay đi đâu.
" An ei!"
Một bàn tay từ phía sau vỗ vào vai cô khiến Lâm Phương Oanh thoát khỏi dòng suy tư.
" Bạn trai nhỏ của cậu làm gì mà giờ này chưa tới trường vậy? "
Lâm Phương Oanh quay đầu lại phát hiện là Trần Minh Thư, cô trả lời: " Mình không biết."
" Cậu không biết? Hai người chẳng phải sống cùng nhà sao? "
Trần Minh Thư ngạc nhiên không khống chế được âm lượng nói lớn lên, cả lớn đang ồn ào đột nhiên im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Trần Minh Thư vội che miệng mình lại, cười ngại ngùng với các bạn trong lớp: " Ha ha! Ha ha! Không có gì đâu, không có gì đâu, hiểu lầm, hiểu lầm."
May mắn thầy giáo đúng lúc này đi vào giải cứu cô ấy, Minh Thư thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Phương Oanh cứ như người mất hồn chẳng còn để ý những thứ xung quanh nữa, cô đắm chìm trong thế giới của mình ngay cả khi thầy gọi lên giải bài tập cũng không nghe thấy, Trần Minh Thư thấy vậy đẩn đẩn cô mấy cái cô mới giật mình tỉnh lại.
" Em cảm thấy cơ thể không khoẻ à? Ốm thì đi phòng y tế đi." Thầy giáo rất quan tâm hỏi han cô.
" Dạ."
Lâm Phương Oanh đi xin phép thầy nghỉ tiết này, cô cần phải bình ổn lại cảm xúc.
Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho mình tỉnh táo đôi chút, cô không biết tại sao bản thân lại thất thần suy nghĩ miên man nhiều như vậy nữa. Chẳng lẽ là vì Mạc Đăng Khoa đột nhiên nghỉ học mà không nói nói một câu với cô, nhưng mà quan hệ của hai người họ chỉ là bạn trai bạn gái trên danh nghĩa, cô có quyền gì mà quản hắn đi học hay không chứ! Hắn cũng không có nghĩa vụ phải báo cho cô.
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, cô cần làm gì đó để giải toả tâm trạng khó chịu.
___________
Tan học, Trần Minh Thư và Nguyễn Bình An đợi mãi mà không thấy Triệu Hải An quay lại vậy nên hai người đành phải thu dọn sách vở cho cô, cầm về hộ.
" Cậu cảm thấy giữa Hải An và Khoa có thật sự có tình yêu không? " Nguyễn Bình An đột nhiên hỏi Minh Thư vấn đề này.
" Hả? Cậu hỏi gì kỳ vậy, hai người họ là một đôi mà." Minh Thư nhíu mày nói.
" Nói thật nhé, cậu đừng nói với ai. Tớ cảm thấy Mạc Đăng Khoa không hề thích Hải An, còn Hải An cũng chỉ có một chút tình cảm với cậu ta."
" Tớ thì cảm thấy ngược lại, Khoa cũng rất yêu An đấy chứ. Chứng cứ đầu tiên là cậu ấy lạnh lùng với tất cả mọi người trừ Hải An, chứng cứ thứ hai là nhìn lại chứng minh đầu tiên."
Nguyễn Trường An “…”
Nguyễn Trường An: " Tớ không đùa đâu, thật ra trước khi chắc chắn chuyện này thì tớ đã bắt gặp cậu ta đi cùng một nữ sinh nhiều lần trước khi cậu ta và Hải An hẹn hò. Trước đây thì không nói nhưng giờ Mạc Đăng Khoa đã có bạn gái, cậu ta phải có ý có tứ chứ."
Nhưng mà Trần Minh Thư không chú ý mấy cái này, cô ấy chú ý tới một chi tiết nhỏ: " Cậu đi đâu mà gặp Mạc Đăng Khoa với nữ sinh kia? Có phải đi hú hí với đứa nào không? "
Nguyễn Trường An có chút túng quẫn gãi gãi đầu hình như cơ gì đó khó nói.
Trần Minh Thư híp mắt tràn đầy sự nguy hiểm: " Sao thế? Sao không nói? Có phải tớ nói trúng tim đen rồi phải không? "
Nguyễn Trường An vội xua tay phủ nhận: " Không có, không có. Mẹ tớ thường xuyên bảo tớ mang một ít đồ cho nhà dì Tám, trùng hợp bạn nữ quen Mạc Đăng Khoa kia cũng sống ở đó nên mình mới biết."
" Dì Tám? Đó không phải là nhà của crush cũ của cậu sao? Á à, hoá ra cậu vẫn thương thầm nhớ trộm cô ta."
" Ơ kìa! Không phải như cậu nghĩ đâu …"
______