Cô gái váy đỏ sau khi uống xong rượu đang định bắt chuyện với Lâm Phương Oanh thì bị người khác cắt ngang, không ai khác chính là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay Nguyễn Bảo Long. Cậu ta là một trong những nhân vật phong vân trong trường học, nổi tiếng chẳng kém Denis, đẹp trai, nhà giàu,học giỏi, thích chơi bóng rổ, đúng gu của các thiếu nữ thời thanh xuân. Nguyên chủ trước đây không hề quen biết người này chỉ biết trong 10 nữ sinh thì có đến 9 người là bạn gái cũ của tên này, thay người yêu như thay áo mỗi tháng định kỳ thay một lần, hai người vốn là hai đường thẳng song song mà tự dưng tên này lại gửi thiệp mời Lâm Phương Oanh đến dự tiệc sinh nhật, dựa vào vết xe đổ của các cô bạn gái cũ của Nguyễn Bảo Long không cần nghĩ cũng biết tên này đang có ý đồ bất chính với mình.
Quả nhiên khi hắn đi chúc rượu tới bàn cô, người phục vụ mang ra một chai rượu rum rót vào ly của hai người.
" Cảm ơn cậu đã nể mặt mình đến tham dự tiệc mừng sinh nhật 17 tuổi của mình, hình như chúng ta còn chưa giới thiệu làm quen nhau phải không? Xin tự giới thiệu mình tên là Nguyễn Bảo Long."
Ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu, nguyên nhân không phải do Phương Oanh mà do Nguyễn Bảo Long. Khuôn mặt cậu góc cạnh rõ ràng dưới ánh đèn ấm áp như được tô điểm càng thêm rực rỡ, cậu ta không hề che dấu tình cảm mãnh liệt trong ánh mắt, Lâm Phương Oanh hờ hững đón nhận ánh mắt của cậu ta vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
" Triệu Hải An." Cô báo ra một cái tên.
" Tên bạn thật hay, Hải An có nghĩa là vùng biển bình yên sao? Thật trùng hợp tên mình có chứ " Long " rồng sống ở biển, chúng ta có khá nhiều điểm trùng hợp đấy."
" À thế à."
"..."
Bầu không khí lâm vào trầm mặc.
" Anh Long, bọn anh Cảnh đang gọi kìa! Anh làm gì ở bên này mà lâu thế? "
Một cô gái mặc bộ váy màu hồng đi tới bên cạnh Nguyễn Bảo Long rất tự nhiên ôm lấy cánh tay cậu ta, ánh mắt cô ấy khẽ liếc về phía đối diện miệng nhanh hơn não hét lên the thé:" Sao mày lại ở đây?"
Giọng cô ta quá lớn làm không ít người tò mò nhìn về phía ba người họ, cô gái biết mình vô tình thất thố làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng dịu dàng ngoan hiền thể hiện trước mặt Nguyễn Bảo Long từ trước tới nay, liền không chịu được ủ rũ ảo não trong lòng. Nhưmg rất nhanh cơn giận lại bùng lên trong lòng cô ta, cô ta hung hăng trừng mắt với Phương Oanh, không nói gì nữa lôi léo tay Nguyễn Bảo Long muốn nhanh chóng rời đi nhưng Nguyễn Bảo Long lại gạt tay cô ra.
Vũ Minh Phương không thể tin được nhìn cậu: " Anh... dám anh gạt tay em ư? "
Nguyễn Bảo Long thần sắc hiện lên mất kiên nhẫn nhưng vẫn kiềm chế được mình không cho lửa giận bộc phát, nhẹ giọng nói:
" Em có việc thì đi trước đi, bên này anh chưa đi chúc rượu xong. "
" Em không muốn anh ở đây, anh phải đi cùng em."
Vũ Minh Phương cường ngạnh ra lệnh, Nguyễn Bảo Long nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống. Cậu ta ghét nhất là những người thích ra lệnh, Vũ Minh Phương nhìn thấy cảm xúc trên mặt Nguyễn Bảo Long biến đổi không ngừmg trong lòng khẽ trùng xuống, cô ta cảm thấy mình không có sai. Anh là bạn trai của cô ta, cô ta không muốn bạn trai của mình tiếp xúc với người con gái khác khi không có sự có mặt của cô ta, cô ta sợ sẽ mất đi Bảo Long. Bảo Long là của cô ta, không ai có thể cướp anh ấy khỏi cô.
Nghĩ nghĩ Vũ Minh Phương lần nữa oán hận trừng mắt với Lâm Phương Oanh.
Lâm Phương Oanh: "??" Ủa con làm gì mẹ mà mẹ liếc con dữ vậy?
Người ta đã nhìn mình như vậy nếu không nhìn lại thì có chút không lễ phép, thế là Phương Oanh cũng trừng lại, hai người cứ thế mày qua mắt lại.
Nhìn nhìn, càng nhìn càng cảm thấy cô gái này hình như đã gặp ở đâu rồi mà Phương Oanh không nhớ.
" Chia tay đi!"
Sau vài phút trầm mặc Nguyễn Bảo Long mới thốt ra câu này, Vũ Minh Phương sững sờ, cả hội trường sửng sốt. Ai cũng khôgn thể ngờ cậu ta sẽ nói ra câu động trời này ngay trong chính sinh nhất của mình.
Vũ Minh Phương dường như hỏng mất, cô ta tức giận gạt hết khay ly, rượu trên bàn gần nhất, gầm rú đinh tai nhức óc:" Em không đồng ý, tại sao anh muốn chia tay với em? vì nó sao? "
Nói rồi cô ta chỉ tay về phía Lâm Phương Oanh.
Lâm Phương Oanh "? " Ủa gì zợ?
" Nguyên nhân gì chính em không tự mình biết sao? Tôi kiếm người yêu để chơi đùa chứ có tìm người quản tự do của tôi đâu. Tôi nói cho cô biết Vũ Minh Phương, tôi chịu cô đủ rồi."
" Ha! Chịu đủ rồi? Anh nói thật nực cười, lúc theo đuổi tôi thì nồng nhiệt lắm sau khi chính thức yêu đương được mấy ngày anh liền đá tôi, anh là đồ khốn nạn! Đồ ăn cháo đá bát! Nếu không có ba tôi thì công ty gia đình anh phá sản từ lâu rồi, đồ sói mắt trắng A A A A.."
Vũ Minh Phương lao tới tát tới tấp vào mặt Nguyễn Bảo Long khiến cậu ta không kịp trở tay, đến khi phản ứng lại liền tức giận đẩy mạnh cô ta ra, Vũ Minh Phương lảo đảo ngã vào đống thủy tinh vỡ do chính cô ta làm ra, đau đớn nháy mắt bao phủ tâm trí cô ta giúp cô thanh tỉmh đôi chút:
" A A A A A A..."
Lâm Phương Oanh xem màn kịch trước mắt, không biết lấy đâu ra một túi hướng dương vừa xem vừa cắn tách tách giòn tan.