Huyên Huyên khóc thút thít hệt như đứa trẻ. Nước mắt rơi đầy trên vai áo hắn, Hạ Mặc Phỉ ôm lấy Huyên Huyên bế về phòng.
Giúp cô băng bó lại vết thương, hắn nhìn Huyên Huyên với đôi mắt đầy sủng nịch.
" Còn đau không?
Huyên Huyên mím mím môi , lắc đầu ý nói không còn đau nữa..
" Mặc Phỉ.. :" Cô nghẹn ngào lên tiếng hỏi..
" Ngày mai chúng ta tổ chức hôn lễ. :" Hạ Mặc Phỉ xen ngang, hắn không thể chờ thêm được nữa. Càng không thể để Huyên Huyên chờ thêm một giây một phút nào..
"Phốc "
Cô cười thành tiếng, xoa xoa lên gương mặt ướt nhòe mồ hôi của hắn..
" Mặc Phỉ, đồ ngốc này. Em không cần tổ chức hôn lễ. Cũng không có ai tham dự , em chỉ cần có anh bên cạnh là đủ..
Hạ Măc Phỉ nhìn chằm chằm Huyên Huyên, hắn móc từ trong túi quần ra hộp nhẫn. Cái này trước mạt thế hắn đã mua..
Chỉ là bây giờ mới có cơ hội. Hạ Mặc Phỉ nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn xinh đẹp lên ngón áp út của Huyên Huyên..
" Quách Huyên Huyên, em lấy anh nhé. :"
" Măc Phỉ, cầu hôn cần có hoa... Còn phải quỳ xuống... :" Cô lơ đễnh nói, đôi mắt dò xét biểu cảm lúng túng thập phần đáng yêu của Hạ Mặc Phỉ...
" Hoa...
" Hoa..
Hắn lúng túng nhìn tứ phía xung quanh căn phòng. Bây giờ là mạt thế tìm đâu ra hoa...
Tức khắc Hạ Mặc Phỉ quỳ xuống ,gương mặt đỏ gay. Miệng mấp máy..
" Hoa không có, nhưng súng có một.. em.. em chấp nhận làm vợ ánh nhé..
Huyên Huyên nuốt nuốt nước bọt xuống. Đây là cái kiểu cầu hôn gì đây? hắn lấy súng ra cầu hôn hay đe dọa bổn cô nương..
" Em đồng ý :"
" Mau đeo nhẫn vào. " Cô mở miệng thúc dục..
" Ah -- Đeo nhẫn... dĩ nhiên đeo rồi :"
Hắn lúng túng đeo nhẫn vào tay Huyên Huyên. ...