6 tháng sau.
" Á -- Aaaaasaaaa :" Tiếng gào thét kinh thiên động địa của Hạ Mặc Phỉ phát ra tưd trong phòng thí nghiệm.
Huyên Huyên giật mình tỉnh giấc nữa đêm .Ngây lập tức cô ngồi bật dậy, không kịp đi giày mặc lại quần áo vào . Đã vội vàng chạy ngay tới phòng thí nghiệm , nơi phát ra tiếng hét.
Cô đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, nháy mắt nhìn thấy Hạ Mặc Phỉ vẫn mặc áo blouse trắng. Toàn thân lăn lộn dưới đất.
Vẻ mặt thống khổ tới cùng cực, những ống thủy tinh trên bàn bị hắn hất hết xuống đất, dịch xanh đỏ nhiễu ra khắp sàn . Mảnh mỡ thủy tinh bắn ra dãi khắp nơi trên sàn nhà.
Huyên Huyên bất chấp, không cố kị trên sàn nhà đang vương vãi mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, đôi chân trần dẫm đạp lên.
Dường như cô không cảm thấy đau đớn, máu từ lòng bàn chân nhiễm đỏ. Cô lo lắng tiến lại gần ôm chặt lấy Hạ Mặc Phỉ..
" Mặc Phỉ, đã xảy ra chuyện gì? anh làm sao vậy...? Đừng dọa em sợ.. Mặc Phỉ...
" Hừ -- Hừ... A... a... A..... :"
Hạ Mặc Phỉ không ngay lập tức trả lời lúc này Huyên Huyên. Hắn không ngừng gào hét, đau khổ tự đánh lên đầu mình liên hồi .
3 giờ đồng hồ chịu đựng thống khổ, lúc này Hạ Mặc Phỉ mới dần dần khôi phục ý thức. Sắc mặt hắn trở nên hồng hào, lồng ngực có nhịp thở, lẫn nhịp tim, hắn thở ra hổn hển, giơ tay ôm chặt lấy Huyên Huyên.
Huyên Huyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy Hạ Mặc Phỉ trở lại bình thường. Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc của hắn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp
Làn da trắng sáng hồng hào không khác gì người bình thường, thậm chí đôi mắt của hắn đồng tử là màu đen, không hề pha một chút màu đỏ nào như lúc trước.
Cô nhìn ra vẻ vui sướng trong mắt Hạ Mặc Phỉ. Không lẽ hắn thật sự trở thành người bình thường rồi? Huyên Huyên rơi lệ nhìn hắn, ôm thật chặt. Cảm nhận trái tim đang đập từng nhịp từng nhịp một :
Hạ Mặc Phỉ nhìn đôi mắt đẫm lệ của Huyên Huyên. Trái tim hắn như thắt lại từng cơn.
Hắn thích cảm giác đau đớn này, trái tim hắn biết đau. Đã bao lâu rồi hắn mới thực sự biết đau bằng chính trái tim của mình. Hắn nợ cô quá nhiều, lúc này hắn phải bù đắp... Bao nhiêu cũng không đủ...