Hạ Mặc Phỉ vẫn ra sức chế trụ Mộc Cường, miệng gầm lêm chỉ huy đám tang thi nhào tới sâu xé Mộc Cường..
Huyên Huyên liên tục phát ra dị năng công kích hắn. Nhưng không nhằm nhò gì, tới khi cô tích tụ một đòn cuối cùng, đánh úp lên người Mộc Cường. Chấn động không nhỏ..
" Nhận lấy, đi chết đi... :"
"Địa Chấn, Băng Phong :"
- Ầm --Ầm :'
" Phụt -- :" Huyên Huyên nôn ra một ngụm máu. Hạ Mặc Phỉ lo sợ thu tinh thần lực lại, bay xuống đỡ lấy cô.
" Huyên Huyên, em không sao chứ. Đừng quá sức.. để hắn lại cho anh :"
" Em không sao, Mặc Phỉ anh đừng làm bừa..
Huyên Huyên khó khăn nói. Cô thực sự đã cạn kiệt dị năng lẫn sức lực. Mắt thấy Mộc Cường đang bị đè bẹp dưới địa chấn, cô chỉ mong hắn thực sự chết đi.
" Rì... Ầm... ầm :" Được giải thoát khỏi tinh thần cấp lực, Mộc Cường hai tay nâng địa chấn lớn như một cái núi lên, cổ họng hắn phát ra tiếng khò khè, như núi lửa...
[...] Ký chủ cô mau chóng rời khỏi đây, hắn sắp bạo phát....
Huyên Huyên :"....."
" Mặc Phỉ...không ổn, chúng ta... mau rời khỏi đây.. hắn sắp bạo phát..
" Làm sao em biết.. :" Mặc Phỉ bế ngang Huyên Huyên bay lên cao. Hắn không ngờ Huyên Huyên lại biết nhiều như vậy, nhưng không sao. Miễn cô ấy là người thực sự yêu hắn.
"Khè -- Khè :"
" Phóc -- Phóc "
"Mặc Phỉ, xin anh... cứu... lấy... tôi... đau quá... a. a. a... :" Giây phút cuối cùng của Mộc Cường, dường như hắn thức tỉnh được một tia lý trí cuối cùng..
- Bùm -- Ầm Ầm :"
Cơ thể mộc cường phát trướng lên như kinh khí cầu . Tức khắc phát nổ thành tro bụi..
Huyên Huyên và Mặc Phỉ từ trên cao nhìn xuống. Hai người thương tiếc cho Mộc Cường và Mộc Bá đều chết không ra hình người. Lí do cũng chỉ vì một Lâm Y Y mà ra.