Chương 9: Hệ thống ?
Nửa giờ sau.
‘Người này... cậu ấy là một người học hỏi nhanh, cách cậu ta vung kiếm bây giờ tốt hơn nhiều so với trước đây. Với tốc độ này, cậu ấy có thể thực sự vượt qua sự mong đợi của mình...’
‘Hoặc cậu ta chỉ có thể giả vờ là một người mới để hạ thấp cảnh giác của mình, chỉ là cậu ta thực sự là ai ? Và cậu ta đến từ đâu?’
Mặc dù cô ấy là người đã nói với Ryuki rằng cậu ấy đến từ một thế giới song song, nhưng cô ấy không hoàn toàn tin vào một lý thuyết như vậy.
Trên thực tế, cô nghi ngờ Ryuki được tạo ra bởi một loại phép thuật bị cấm nào đó vì bất kỳ lý do gì.
Tuy nhiên, để điều tra nguồn gốc thực sự của cậu ta mà không khiến cậu ta nghi ngờ, cô quyết định kể cho cậu ta câu chuyện nhảm nhí về việc đến từ một thế giới song song.
Ryuki cũng hoàn toàn có thể là một gián điệp đến từ một quốc gia khác, người hiện đang sống và cải trang thành Ryuki.
Rốt cuộc, đó là một sự trùng hợp quá mức đối với Ryuki, người đ·ã c·hết một cách bí ẩn mà không tìm t·hấy x·ác c·hết của mình, đột nhiên quay trở lại như không có chuyện gì xảy ra.
‘Cho đến khi tôi có thể tìm ra lý lịch thực sự của cậu ấy, tôi phải giữ cậu ấy ở bên cạnh... Sẽ thật tốt nếu cậu thực sự là Ryuki, ngay cả khi cậu ta đến từ một thế giới khác...' Cô thở dài trong nội tâm.
Khóa đào tạo kéo dài trong hai giờ cho đến khi Ryuki không còn có thể di chuyển cơ thể của mình nữa.
"Xong!Em đã hoàn thành tất cả! Em không thể nhấc tay lên được nữa!" Ryuki gục xuống đất với cơ thể ướt đẫm mồ hôi.
"Hai giờ ? Cậu không giỏi thể thao à..." Cô Camille coi thường nhìn cậu ta.
"Cái gì?! Làm thế nào em không giỏi thể thao? Em đã vung một thanh kiếm làm bằng thép mà không ngừng nghỉ trong suốt hai giờ qua! Em thậm chí còn tập luyện rất thường xuyên vì em luôn chống lại những tên bắt nạt trong thế giới cũ của mình!” Ryuki kháng nghị kêu lên, cảm thấy hơi bị xúc phạm bởi những lời nói của cô Camille.
Bên cạnh kỹ năng học tập của mình, có một điều khác mà cậu ấy rất tự hào, đó là cơ thể mạnh mẽ của cậu ấy đã được rèn luyện kỹ lưỡng chỉ để cậu ấy có thể chống lại những kẻ bắt nạt của mình.
Tất nhiên, điều đó không quan trọng hầu hết thời gian vì những kẻ bắt nạt sẽ luôn hội đồng cậu ta.
"Sức chịu đựng của cậu có thể trở nên ấn tượng trong thế giới của cậu, nhưng ở đây thì nó chỉ dưới mức trung bình." Cô Camille nói với cậu ta: "Dù sao thì, vì khóa đào tạo kết thúc sớm hơn tôi mong đợi, sự tiến bộ của cậu cũng đã vượt qua mong đợi của tôi, tôi đoán có thể dạy cậu một chút…"
"Phép thuật?!" Ryuki đột nhiên nhảy dựng lên, ngắt lời cô ấy.
"..." Cô Camille nhìn cậu với đôi mắt nheo lại: "Cậu thật sự rất mệt sao?"
"Tất nhiên rồi! Nhưng em sẽ không bỏ lỡ cơ hội học phép thuật ngay cả khi tất cả xương trong cơ thể em bị gãy!” Cậu ấy hưng phấn nói.
"Sao cũng được, nhưng trước khi chúng ta bắt đầu, tôi cần phải xem liệu cậu có bất kỳ tài năng ma thuật nào không trước đã, liệu có bất kỳ nguyên tố cụ thể nào mà cậu được ban cho hay không. Bằng cách này, tôi sẽ biết cách đào tạo cậu đúng cách.”
Cô ấy lấy một quả cầu pha lê trong suốt lớn hơn một chút so với một quả bóng tennis với phép thuật không gian và đưa nó cho cậu ta.
"Giữ nó về phía lòng bàn tay của cậu." Cô ấy hướng dẫn cậu.
Ryuki gật đầu và cầm quả cầu pha lê bằng tay phải.
Cô Camille sau đó áp lòng bàn tay vào ngực cậu và nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ryuki có thể nhìn thấy thứ gì đó xuất hiện bên trong quả cầu pha lê.
Ban đầu nó xuất hiện dưới dạng một chấm đen nhỏ ở trung tâm của quả cầu pha lê, nhưng chấm bắt đầu tăng kích thước cho đến khi toàn bộ quả cầu pha lê có màu đen như mực.
Đôi mắt của cô Camille mở to vì ngạc nhiên sau khi nhìn thấy kết quả.
"Điều này có nghĩa là gì ? Nó trông không tốt lắm..." Ryuki hỏi cô với giọng lo lắng.
"Cậu có mối tương thích với ma thuật, Ám Ma Pháp, và nó khá mạnh mẽ." Cô ấy trả lời một lúc sau đó.
" Ám Ma Pháp? Điều đó nghe có vẻ rất đáng ngại đấy..." Ryuki nhướng mày nói.
"Rất nhiều người sẽ đồng ý với cậu vì Ám Ma Pháp có liên quan đến ma cà rồng."
Ryuki nuốt nước bọt lo lắng: "Đ-Điều đó có nghĩa là em thực sự là một ma cà rồng?!"
"Không, con người cũng có thể sử dụng Ám Ma Pháp, nhưng đó là một điều hiếm khi xảy ra. Bởi vì điều đó, những người này còn được gọi là 'Kẻ Bị Nguyền Rủa'.”
"Ôi trời! Nếu mọi người phát hiện ra em có thể sử dụng Ám Ma Pháp, em chắc chắn sẽ b·ị b·ắt nạt trong suốt quãng đời còn lại của mình ở đây!” Ryuki kêu lên thành tiếng.
"Không đúng, điều thực sự quan trọng trong thế giới này, vì nó chính là sức mạnh của cậu, không phải về sự tương thích ma thuật của cậu. Chỉ cần cậu đủ mạnh mẽ, sẽ không ai dám bắt nạt cậu. Trên thực tế, có một phù thủy trong học viện này cũng có mối tương thích ma thuật với Ám Ma Pháp và không ai dám bắt nạt cô ấy.”
"Và đánh giá bằng kết quả cho thấy, tài năng ma thuật của cậu ít nhất là hạng A. Tôi sẽ cần thiết bị tốt hơn để xem thứ hạng thực sự của cậu, cậu có thể tham gia các lớp học ưu tú với tư cách là một học viên phép thuật nếu cậu tiết lộ thông tin này."
"Nói như thể em sẽ làm một điều như vậy!" Ryuki thở dài.
"Vậy cậu muốn làm gì ? Cậu có muốn học Ám Ma Pháp mặc dù cậu không thể sử dụng chúng ở nơi công cộng không ?” Cô Camille hỏi cậu ta.
"Cô thậm chí có cần phải hỏi một câu hỏi như vậy không ? Tất nhiên là có rồi! Em muốn học phép thuật cho dù đó có thể là loại phép thuật nào đi chăng nữa!" Ryuki tuyên bố với vẻ mặt kiên quyết.
Ding!
Một tiếng kêu chói tai đột nhiên vang lên trong đầu anh.
【Hệ thống đã thừa nhận quyết tâm của túc chủ!】
Một màn hình trong suốt với những dòng chữ trông giống như nó xuất hiện ngay từ một trò chơi điện tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Ryuki.
【Hệ thống khởi động】
{Magic System}
[Cấp độ hệ thống: 1]
[Tài năng ma thuật: EX +]
[Ám Ma Pháp: S]
[Magic Exp: 0 / 1000]
[Magic Point: 0]
【Túc chủ đã nhận được nhiệm vụ từ hệ thống】
[Nhiệm vụ: Học một phép thuật mới]
[Mô tả: Học phép thuật cấp 1 trở lên]
[Thời hạn: 7 ngày]
[Phần thưởng: 200 Magic Exp, 1 Magic Point]
"Đây là cái quái gì vậy?" Ryuki lẩm bẩm thành tiếng sau khi nhìn thấy hiện tượng này xuất phát từ hư vô.
"Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy ?" Cô Camille nhìn xem hỏi cậu ta.
"Hả ? Cô không thấy mấy cái chữ này trôi nổi trước mặt em sao ?" Ryuki hỏi cô ấy với giọng khó hiểu.
Cô Camille cau mày nói: "Cậu đang trêu chọc tôi đấy à ?"
"K-Không! Thực sự đấy! Nhìn đi! Nó ở ngay đây!" Ryuki chỉ vào màn hình trong suốt theo sau nơi mắt cậu đi qua.
"Không có gì ở đó." Cô Camille lắc đầu nói.
"Không thể nào... Nhưng em có thể nhìn thấy chúng rõ ràng..."
"Rõ ràng là cậu đã kiệt sức vì tập luyện đến mức bị ảo giác rồi, nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đã hoàn thành buổi huấn luyện trong ngày.” Cô ấy không quan tâm tới câu chuyện của Ryuki mà nói.
"Cái gì?! Còn phép thuật thì sao?! Cô nói cô sẽ dạy em pháp thuật kia mà!"
"Cố gắng sử dụng phép thuật khi cậu kiệt sức cũng giống như t·ự s·át vây, tôi sẽ không cho phép nó. Nếu cậu muốn học phép thuật thì cậu nên nhanh chóng cải thiện sức chịu đựng của mình để có đủ năng lượng để học phép thuật sau khi luyện tập với thanh kiếm, đó là ưu tiên hàng đầu của cậu ngay bây giờ.” Không nói gì thêm, cô Camille đã đi đến mở khóa cửa.
"Cậu biết làm thế nào để trở về ký túc xá đúng không ? Tôi sẽ gặp cậu ở đây vào ngày mai sau giờ học. Cậu đừng có mà dám đến muộn nữa, nếu không tôi sẽ không dạy cậu pháp thuật."
Sau khi cô Camille rời đi, Ryuki cũng bắt đầu tìm đường trở về ký túc xá của chính mình.
Đối với cái màn hình trong suốt lúc nãy, chúng đã biến mất một thời gian trước.
‘Có lẽ mình đã thực sự bị ảo giác...’ Ryuki nghĩ thầm trong đầu.