Chương 10: Tinh Linh.
Một thời gian sau.
‘Ài, tào lao thật, có rất nhiều người ở đây, có lẽ là họ đang tìm mình... Ryuki nghĩ thầm khi đến gần đám đông bên ngoài tòa nhà ký túc xá của mình.
Chắc chắn rồi, khi các học viên chú ý đến Ryuki, họ bắt đầu cảnh báo những người khác.
"Ryuki! Thật sự là Ryuki!"
"Ôi trời ơi! Tôi không thể tin được! Cậu ấy vẫn còn sống!"
Các học viên nói những lời mà Ryuki đã nghe nhiều lần trong hôm nay từ các học viên khác.
Khi các học viên vây quanh cậu ta, Ryuki thở dài thành tiếng: "Tất cả các cậu có thể ngừng hành động như thể hôm nay là ngày cuối cùng các cậu có thể nhìn thấy tôi không ? Các cậu sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp tôi trong tương lai đấy. Tôi thực sự mệt mỏi và muốn trở về phòng của mình."
Các học viên trở nên im lặng cho đến khi một trong số họ nói chuyện: "Phòng của cậu ? Nó đã được dọn dẹp một tháng sau khi cậu c·hết. Bây giờ cậu không có phòng đâu."
"Cái gì ? Điều đó không thể nào.” Ryuki không tin vào giọng nói đó và vội vã chạy về phòng của mình.
Cậu nhớ rất rõ hôm nay đã thức dậy trong phòng của mình.
Vài phút sau, Ryuki đến trước phòng 1-G.
Cậu ta bắt đầu tìm kiếm chiếc ví có chìa khóa phòng của mình.
Tuy nhiên, trên thân cậu ta lúc này trống rỗng, ví của cậu ta cũng không thấy đâu cả.
‘Ôi trời! Hôm nay mình để ví trong phòng vì mình đang vội vã rời đi!’ Ryuki hét lên trong nội tâm.
"Cậu có cần giúp đỡ để mở cánh cửa đó không ?" Có người ở đó đột nhiên hỏi.
Ryuki quay sang nhìn người vừa nói và nhận ra đó là người quản lý ký túc xá.
"Đây là phòng của tôi, nhưng tôi quên mất nơi mà tôi đã cất chìa khóa của mình..." Ryuki nói.
"Tôi không ngại mở cửa cho cậu, nhưng đừng nói là tôi không cảnh báo cậu." Người quản lý ký túc xá mở khóa cửa bằng một tấm thẻ một lúc sau đó và cho phép Ryuki đi vào bên trong.
"Cái gì? Đây không phải là phòng của tôi!" Ryuki đã bối rối bởi nội thất của căn phòng trông hoàn toàn khác so với sáng nay ngay trước khi cậu rời đi!
‘Có lẽ Ryuki của thế giới này đã được chỉ định đến một căn phòng khác ?’
Với suy nghĩ này, cậu ta quay sang hỏi người quản lý ký túc xá: "Cậu nhớ tôi đã sử dụng phòng nào để ở không ?"
"1-G, nhưng giống như tôi đã nói - phòng của cậu đã được dọn dẹp sạch sẽ vì cậu được cho là đ·ã c·hết." Người quản lý ký túc xá đã giải thích điều đó với cậu ta.
‘Nếu đúng như vậy, hôm nay tôi đã thức dậy ở đâu ? Đó chắc chắn là phòng của tôi! Hay tôi đã được dịch chuyển tức thời đến thế giới này ngay khi tôi rời khỏi phòng của mình?’ Ryuki rối bời nghĩ lấy.
"Tôi hiểu rồi... Nếu đúng như vậy, hiện tại có phòng trống nào mà tôi có thể sử dụng tạm thời không ?" Ryuki hỏi.
"Xin lỗi, nhưng ký túc xá này đã có phòng hết rồi, tôi sẽ nhờ những người quản lý ký túc xá khác xem họ có phòng trống không.” Người quản lí lắc đầu nói.
"Cảm ơn." Ryuki gật đầu.
Vì vậy cậu đi theo người quản lý ký túc xá đến văn phòng của mình.
Sau một vài cuộc điện thoại, người quản lý ký túc xá nói với cậu ta: "Có một phòng có sẵn tại tòa nhà ký túc xá cũ. Xin lỗi cậu nhưng đó là tất cả những gì chúng tôi có ngay bây giờ."
"Tòa nhà cũ, hử... À, nó không giống như tôi có một sự lựa chọn khác.” Ryuki nhún vai.
"Một lần nữa, tôi thực sự xin lỗi về điều này." Người quản lý ký túc xá cúi đầu xuống.
"Đừng lo lắng về điều đó. Nó thậm chí không phải là lỗi của cậu.” Ryuki khoát tay nói.
"Cảm ơn cậu có biết ký túc xá cũ nằm ở đâu không ? Cách đây khoảng 10 phút đi bộ." Quản lí hỏi.
"Vâng, tôi biết rồi." Ryuki đáp.
"Người quản lý ký túc xá ở đó có lẽ đang đợi cậu ở đó, cậu ta có mái tóc ngắn màu đỏ với khuôn mặt nghiêm nghị."
"Biết rồi."
Ryuki rời đi và đi đến căn phòng ký túc xá cũ ngay sau đó.
‘Thật là, mình thực sự hy vọng ký túc xá cũ không bị ám như thế giới cũ của mình...’ Ryuki đã cầu nguyện trong nội tâm.
Ký túc xá cũ nổi tiếng trong thế giới cũ của cậu ấy vì bị ma ám, có rất nhiều hiện tượng được ghi nhận mà không ai có thể giải thích được.
Tất nhiên, Ryuki không tin vào mê tín dị đoan, ít nhất là cho đến rất gần đây.
Nếu ma thuật, ma cà rồng và phù thủy tồn tại trong thế giới này, rất có thể ma cũng có thể tồn tại.
Mười phút sau, Ryuki đến tòa nhà ký túc xá cũ, nhưng trước sự ngạc nhiên của cậu, nó không xuống cấp như trong thế giới cũ của cậu, cũng không giống như một ngôi nhà ma ám.
"Chà, đây là một bất ngờ lớn." Ryuki lầm bầm khi đến gần lối vào, nơi có thể nhìn thấy một học viên tóc đỏ ở độ tuổi hai mươi đang chờ đợi một cái gì đó hoặc ai đó.
"Ryuki!" Học viên tóc đỏ bắt đầu vẫy tay với cậu ta ngay khi mắt họ chạm nhau.
Ryuki đến gần cậu và chào hỏi: "Xin chào."
"Tôi là Hank, người quản lý ký túc xá này, phòng của cậu đã sẵn sàng. Mời đi theo tôi."
Ryuki gật đầu và đi theo Hank đến căn phòng mới của mình.
Vài phút sau, khi họ đến cửa, Hank đưa chìa khóa phòng cho Ryuki và nói: "Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào, cậu có thể tìm thấy tôi trong văn phòng của tôi sau giờ học. Còn nữa, mặc dù họ đã dọn dẹp căn phòng cũ của cậu nhưng họ vẫn chưa vứt bỏ đồ đạc của cậu. Tôi đã gửi một email cho những người lưu trữ vật phẩm, vì thế cậu sẽ lấy lại đồ của mình sau khoảng vài ngày nữa.”
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn." Ryuki cười đáp.
Sau khi bước vào căn phòng mới của mình, Ryuki nhìn xung quanh nơi này.
Căn phòng khá rộng rãi, nhưng đó là do thiếu đồ đạc và đồ dùng cá nhân.
Bên cạnh là một bàn ăn, một số ghế và một chiếc giường, căn phòng thực tế là trống rỗng hoàn toàn.
‘Mình bắt đầu nhớ mấy quyển sách và tv của mình rồi...’ Ryuki thở dài thành tiếng khi bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.
Khi cởi hết đồ hoàn toàn, Ryuki bước vào phòng tắm để rửa cơ thể đầy mồ hôi của mình.
"Mình vẫn không thể tin rằng mình đã đi du hành đến một thế giới khác, nó cảm thấy rất không thật tế, nhưng... mình có thực sự đang ở trong một loại giấc mơ siêu thực nào đó chẳng ? Có lẽ tôi đã hôn mê sau lần đánh nhau đó ?”
Ryuki bắt đầu có rất nhiều suy nghĩ khi vòi hoa sen bắt đầu phun nước nóng trút xuống cơ thể cậu từ đầu đến chân.
Ryuki suy ngẫm về những gì cậu nên làm từ đây, về tương lai của cậu và về thế giới cũ của cậu.
Cậu ấy cảm thấy lo lắng và thậm chí có một chút sợ hãi về những điều không chắc chắn, nhưng cậu ấy cũng rất hào hứng với thế giới mới này và tất cả những điều mới mà cậu ấy đã học được.
"Theo cô Camille, mình dường như có tài năng phép thuật khá tốt... mình không nghĩ mình sẽ có những tài năng khác... Đây có thể là một cơ hội cho bản thân... Một cơ hội để thay đổi mục đích của chính con người mình...”
"Mặc dù bây giờ mình sẽ không thể bộc lộ tài năng ma thuật của mình được, nhưng mình có thể làm như vậy khi đã đủ mạnh để bảo vệ bản thân. Khi điều đó xảy ra, mình sẽ cho cả thế giới biết rằng mình không phải là Ryuki mà họ đã biết! Rằng mình chính là…”
Ryuki đột nhiên có sự thôi thúc muốn mở đôi mắt đã nhắm nghiền trong nhiều phút.
Tuy nhiên, những gì cậu ta nhìn thấy khi mở mắt ra đã khiến cậu ta hét lên và ngã vào bồn tắm.
"Fuck! Một con ma !?" Cậu ta hét lên với giọng ngạc nhiên khi đôi mắt to của cậu ta nhìn chằm chằm vào những bức tường tắm trước mặt, nơi một cái đầu người đang thò ra khỏi tường.
Con ma cũng ngạc nhiên trước phản ứng của Ryuki, và nó kêu lên với giọng nữ tính rõ ràng: "C-cậu có thể nhìn thấy tôi sao ?!"
‘Nó còn có thể nói chuyện ?!’ Ryuki kêu lên trong nội tâm.
"Này! Trả lời tôi đi! Cậu có thể nhìn thấy tôi không?!" Con ma lại hỏi cậu.