Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 88: Pháp Tướng, Chí Đạo Cảnh! Sát Sinh Đại Pháp!




Chương 88: Pháp Tướng, Chí Đạo Cảnh! Sát Sinh Đại Pháp!

Bùa chú tiếp xúc không khí lập tức cháy rực.

Ung Thư bấm niệm pháp quyết, hàm răng cắn nát ngón cái, da thịt rạch ra, từng giọt huyết châu nóng hổi tuôn trào bắn lên mặt phù.

Nói thì chậm, nhưng quá trình diễn ra chỉ trong tích tắc.

Phù chú cháy rụi thành tro, dưới chân lóe lên một tòa pháp trận tràn đầy hoa văn phứt tạp.

Linh khí bốn phía hội tụ, năng lượng khổng lồ bùng nổ.

Ung Thư mồ hôi đầy đầu cắn chặt răng ngà, từng sợi gân xanh trên trán dữ tợn nổi lên.

"Triệu hoán!"

Tiếng thét cắt giọng, toàn thân run rẩy huy chưởng nện xuống mặt đất.

Ầm!

Ánh sáng ngà sữa tựa như long xà giao thoa phun thẳng lên trời, mặt đất bốn phía run chuyển, đất đá lăn tăn nhảy lên bần bật.

Oanh!

Năng lượng trắng ngà bỗng dưng co rụt, áp suất, ánh đỏ vô danh tự nhiên lóe lên, tựa như quả bom nhiệt hạch thoáng chốc nổ tung.

Không gian ngưng chuyển, thập phương chìm vào tĩnh lặng.

Sóng nhiệt vô sắc lan tỏa, ngang tàn càn quét trăm dặm.

Đao ảnh không chút hoài nghi trực tiếp vỡ vụn.

Nhật Nguyệt Tinh Thần ngưng tụ, tạo thành tư thế chân vạc xoay tròn.

Tại trung tâm, một đạo hư ảnh cao ngất ăn vận váy tuyết thình lình đứng đó. Toàn thân người nọ chiếu rọi quang mang thánh khiết, diện mục mờ ảo, như ẩn như hiện.

"Cung chủ!"

Vũ Kiệt cùng Nh·iếp Mục vừa mừng vừa sợ cúi đầu quỳ bái.

Đạo hư ảnh kia nhàn nhạt liếc mắt sau đó lặng lẽ thu hồi, thần tình như nước, không chút gợn sóng.



"Mau rời đi, ta chỉ có thể kiên trì được nửa tuần trà!" Ung Thư cố nén run rẩy ngoảnh đầu gằn giọng.

"Không, sư huynh, có cung chủ tại chúng ta sẽ không có chuyện gì!" Hai người Vũ Kiệt lắc đầu vội nói.

"Ngu xuẩn!" Ung Thư tức giận gầm giọng: "Hắn là thiếu tông chủ Quỷ Sát Tông, thân phận bày ra ở đó, trên người chẳng lẽ không có thủ đoạn tương ứng đối phó chúng ta hay sao? Chưa kể đến việc hắn còn biết trên người của ta có Triệu Thần Phù!"

Nghe vậy, vẻ mặt hai người lập tức trở nên âm tình bất định.

"Nghĩ ngợi cái gì? Mau chóng rời đi!" Ung Thư nghiến răng quát lớn.

"Sư huynh... cùng đi!" Vũ Kiệt khổ sở nhìn hắn.

"Không được, Triệu Thần Phù cần ta ở lại duy trì, các ngươi mau rời đi trước."

"Sư huynh... ta..."

Nhìn xem bọn người còn chưa muốn đi, Ung Thư lộ ra thần sắc gấp gáp, bờ môi khẽ nhích, vừa muốn nói thêm điều gì liền bị Tiêu Nhất trở tay ngăn cản.

"Ung huynh đừng vội, trước hết quan sát một lúc rồi hãy tính tiếp. Ai c·hết vào tay ai còn chưa biết được!" Tiêu Nhất cười đầy thâm ý cất tiếng.

"Tiêu huynh, như ngươi cũng thấy, tình thế này thực sự... "

Lời nói còn chưa chấm dứt, hư ảnh váy tuyết bỗng dưng hướng về Huyết Cuống vung tay.

Chưởng ấn thôn thiên phệ địa không chút nương tình giáng xuống.

Ầm!

Một tiếng bạo hưởng rung chuyển bình đài, mặt sân lún xuống, khắc họa chưởng ấn khổng lồ in sâu chục mét. Một chiêu này đầy đủ Huyết Cuồng c·hết đi mấy trăm ngàn lần.

Nhưng mà kết quả giống như khác với tưởng tượng, Huyết Cuồng không c·hết, sắc mặt của hắn mặc dù có chút trắng bệch nhưng hơi thở vẫn như cũ tràn đầy không hề tổn hại.

"Cung chủ tiền bối! Ngài làm như vậy hợp tình hợp lý hay sao!?" Huyết Cuồng ngẩng đầu, khóe miệng cuồng tiếu cất giọng.

Hư ảnh váy tuyết không đáp lời, vẻ mặt như trước bao phủ hào quang dày đặc, không rõ thần tình ra sao.

Huyết Cuồng trông thấy người nọ im lặng, thái độ của hắn càng thêm càn rỡ: "Ha ha... đường đường cung chủ một cung không ngờ lại đối một tên vãn bối ra tay. Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!"

Ầm!



Lại một chưởng vô tình giáng xuống, mặt đất tiếp tục lún sâu mười mét.

"Ngươi..." Huyết Cuồng phun ra máu tươi, hai chân run rẩy khuỵu xuống.

Không đợi hắn nói tiếp, từng chưởng nối đuôi không ngừng ngưng tụ đập nện. Khói bụi dâng lên mù mịt, mặt đất bốn phía be bét không còn hình dạng.

Răng rắc!

Một tiếng nứt vỡ vang lên. Bên trong hố chưởng thình lình vươn ra một đạo trảo ấn huyết hồng đánh nát toàn bộ hư chưởng.

"Tuyết Phi Nguyệt! Uổng công ngươi cũng là cung chủ một cung, đối với một tên vãn bối ra tay bản thân của ngươi không thấy hổ thẹn hay sao!?"

Khí lãng phun trào, bụi mù đánh tan để lộ thân ảnh Huyết Cuồng chật vật nằm liệt dưới đất.

Bên cạnh hắn, một tên nam tử trung niên thình lình đứng đó. Toàn thân người nọ hư huyễn, huyết quang lập lờ lượn quanh. Hơi thở của hắn âm lãnh tà dị, trên người thỉnh thoảng nổi lên từng đạo âm hồn gào thét, trông đến cực kỳ đáng sợ.

Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt mờ ảo lóe lên nhật nguyệt, mi tâm nổi lên tinh thần sáu cánh, bên trên chảy ra hào quang ngũ sắc tràn đầy mỹ lệ tuyệt luân.

Nàng không nói chuyện, nàng dùng hành động để đáp.

Một vòng loan nguyệt rực rỡ từ sau lưng nàng xuất hiện, váy tuyết lất phất tung bay, uy áp đáng sợ bao trùm thập phương giáng xuống.

"Nguyệt Thần Pháp Tướng!" Nam tử trung niên híp mắt, sau lưng của hắn bất giác cũng nổi lên một bộ khung xương khổng lồ, toàn thân của nó bao phủ lửa xanh âm lãnh, tựa như địa ngục nghiệp hỏa tràn đầy dữ tợn.

Đám thiếu niên thiếu nữ đứng trên bình đài hô hấp dồn dập, từng người giống như đang bị từng tòa núi lớn đè ép, không thể thở nổi. Ngay cả cô gái tóc trắng cũng không nhịn được nhíu khẽ nga mi.

"Pháp tướng! Cường giả Chí Đạo Cảnh!" Thiếu nữ mấp máy cánh môi, âm thanh nhỏ bé đến nỗi chỉ bản thân của nàng có thể nghe được.

...

"Tuyết Phi Nguyệt! Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa, mặc dù chỉ là một đạo thần hồn, nhưng chôn g·iết nó cũng đủ để ngươi nhận phải phản phệ không nhỏ, tranh đấu bao năm, đến lúc Nhật Nguyệt Tiên Cung cũng nên xóa khỏi Trung Thiên Vực!" Nam tử trung niên lãnh đạm cất giọng.

"Ngươi không phải đối thủ của ta!" Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung lần đầu mở miệng nói chuyện.

Đối với lời nói của nàng, nam tử trung niên phảng phất chưa hề nghe thấy. Tay áo của hắn vung lên, Huyết Cuồng nằm sấp bên cạnh bỗng dưng run lên bần bật. Hoa văn trên người lấp lóe, da thịt nứt vỡ, máu tươi tuôn trào nhuộm đỏ cơ thể biến thành huyết nhân.

Huyết Cuồng thống khổ gào rú, da mặt co quắp vặn vẹo, tóc tai rối mù, đồng tử trợn lên trắng dã như điên như dại.

"Phụ thân, ngươi làm gì? Ta đau quá!!!"



Nam tử trung niên lạnh nhạt liếc mắt.

"Cuồng nhi, nuôi ngươi bao năm, giờ là lúc nên vì tông môn cống hiến một chút sức lực!"

"Không... không... phụ thân... ta không muốn c·hết... van cầu ngươi..." Huyết Cuồng nào còn vẻ mặt ngạo khí trước đó, hắn lúc này chỉ có vô biên sợ hãi che kín, đối với phụ thân của mình tràn đầy lạnh lẽo xuyên thấu ruột gan.

Nam tử trung niên thờ ơ nhìn nhi tử của mình, ánh mắt không hề ẩn ứa một tia tình cảm.

"Cuồng nhi, vì tông môn cống hiến chính là vinh hạnh của ngươi!"

"Không... không..."

Cơ thể thanh niên nứt toác, da thịt căng phồng thoáng chốc nổ bể.

Ầm!

Huyết dịch bắn ra bốn phía, thịt vụn dính đầy hoa văn vung vãi khắp nơi, tràng cảnh huyết tinh vô cùng.

Mấy người Tiêu Nhất nhìn thấy không khỏi dâng lên các giác ác hàn.

Vốn dĩ Triệu Thần Phù không có người duy trì thì hư ảnh triệu hồi sẽ phải vỡ vụn. Nhưng nam tử trung niên lại quỷ dị đứng yên chỗ đó. Pháp trận dưới chân vẫn còn sinh động lập lòe.

"Sát Sinh Đại Pháp!?" Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung đăm đăm hai mắt nhìn hắn.

Nam tử trung niên mỉm cười gật đầu: "Ừm, chính là Sát Sinh Đại Pháp!"

"Tuyết Phi Nguyệt, vì g·iết ngươi mà bản tông chủ phải bỏ ra cái giá không hề nhỏ chút nào!"

Sát Sinh Đại Pháp! Ma đạo bảo điển!

Vô hạn huyết tế máu thịt, xóa bỏ một loại hạn chế bất kỳ.

Không nhìn cảnh giới, không nhìn cấp độ, chỉ cần có đủ huyết nhục, không có hạn chế không thể phá vỡ!

Đương nhiên, hạn chế của Triệu Thần Phù không phải một tên vẻn vẹn chỉ mới cảnh giới Khai Thần giống như Huyết Cuồng có thể đầy đủ gánh vác.

Sát Sinh Đại Pháp sở dĩ bị liệt vào tà đạo chí bảo một phần cũng bởi vì tính chất ẩn giấu vốn có của nó, đó là huyết tế huyết thống! Huyết tế một người có cùng huyết thống có thể đầy đủ chống đỡ một trăm người có cùng cảnh giới người bị huyết tế!

Loại tính chất ẩn này tại những cảnh giới thấp có thể không đáng nhắc tới, nhưng đến cảnh giới càng cao thì tính thực dụng của nó sẽ càng trở nên rõ rệt.

Tu luyện càng lên cao càng khó, cảnh giới càng cao, cường giả càng ít.

Thử nghĩ xem, một tên cường giả đứng tại đỉnh cao đại lục, hiếm hoi như lá mùa thu, đừng nói là hai con số, sợ rằng số lượng còn không đủ hai bàn tay chứ đừng nói gì đến hàng trăm hàng ngàn. Nhưng với tính chất ẩn giấu của Sát Sinh Đại Pháp, chỉ cần huyết tế một tên cường giả đỉnh cao có cùng huyết thống, như vậy trực tiếp bằng với huyết tế một trăm tên cường giả có cùng đẳng cấp tương tự, vừa nghĩ liền biết, năng lượng thu được có thể đáng sợ đến mức độ nào!?

"Các vị trưởng lão, nên xuất hiện rồi!" Nam tử trung niên mở miệng khẽ gọi.