Chương 87: Ung Thư Bại! Triệu Thần Phù!
Huyết Cuồng người như thây khô, da thịt bốc lên hoa văn dị hợm, đầu tóc đen dài chuyển đỏ tràn đầy tà dị.
Một đao vừa rồi bị Tiêu Nhất chặn đứng khiến hắn cực kỳ khó chịu, tình thế vốn dĩ có thể kết thúc nhanh chóng cuối cùng lại bị phá hư triệt để.
Luận về thực lực, hắn không sợ đám người Ung Thư liên thủ với nhau, làm thiếu chủ của Quỷ Sát Tông, thực lực của hắn tất nhiên không chỉ có thế.
Nhưng phiền phứt trước mắt không chỉ riêng gì đám người bọn họ, trong mắt Huyết Cuồng, kẻ đáng ngần ngại nhất vẫn là cô gái tóc trắng đeo kiếm cách đó không xa, cho nên từ đầu chí cuối hắn không cách nào có thể buông tay buông chân bật hết hỏa lực.
"Thật phiền phứt!" Huyết Cuồng nhìn xem bốn mặt giáp địch, trong lòng không khỏi cuồng mắng.
Lưỡi đao cháy lên huyết hỏa, hốc mắt đỏ ngòm rục rịch run lên.
"Ép bổn thiếu chủ đến một bước này, hôm nay đám người các người đừng hòng một ai có thể trốn thoát!" Huyết Cuồng dữ tợn gằn giọng.
"Ai c·hết vào tay ai còn chưa biết được!" Ung Thư cười lạnh nói.
Huyết Cuồng nheo mắt, toàn thân rực hồng ánh lửa.
"Không biết lượng sức!"
Nhìn xem người nọ, Ung Thu thoáng chốc trở nên ngưng tụ: "Ngay cả Quỷ Biến cũng dám vận dụng, xem ra là hạ quyết tâm muốn g·iết bọn ta rất lớn!"
Lẩm bẩm, hắn nghiêng mắt về phía Vũ Kiệt.
"A Kiệt, mang theo Tiêu huynh rời khỏi chỗ này, chú ý đừng để dư ba chiến đấu ảnh hưởng đến."
"Đã biết sư huynh!" Vũ Kiệt trịnh trọng gật đầu.
Tiêu Nhất cố nén khí huyết xao động trong người cất giọng: "Ung huynh có nắm chắc hay không!?"
"Yên tâm, kẻ hèn Quỷ Biến mà thôi, trong mắt của ta cũng chỉ như thế!" Ung Thư tự tin nhoẻn miệng cười.
Trầm mặc một lúc, Tiêu Nhất nhẹ nhàng điểm đầu.
"Cẩn thận một chút!"
Nói xong, dưới sự trợ giúp của Vũ Kiệt cùng Nh·iếp Mục, ba người lục tục cất bước rời khỏi.
Ung Thư thu hồi tiếu dung, cùng với Huyết Cuồng bốn mắt đối diện.
Song phương dâng trào sát khí, linh lực cuồn cuộn tựa như hãn mã lao nhanh bùng nổ ra ngoài.
Quạt ngọc dang rộng, sơn hải họa quyển khắc họa bên trong sáng lòa chiếu thẳng bầu trời, hư ảnh nhật nguyệt treo cao, từng đợt quang hoa rơi rụng tản lạc bốn phía mặt đài.
Ung Thư như đạp mây xanh, bạch y bồng bềnh vũ động, khí tức trên người như có như không, tựa hồ trích tiên lâm trần, lăng không độ hư, từ trên trời cao nhìn xuống, lãnh đạm bình phán thiên hạ thương sinh.
Nhật Nguyệt Toái Sơn Hà!
Nhất Niệm Động Càn Khôn!
Ung Thư thanh lãnh cất giọng, âm thanh hư vô mờ mịt vang vọng không gian bốn phía.
Tay áo vung lên, quạt ngọc khép lại chỉ thẳng đại địa.
Sơn Hà Đồ thắp sáng, lực lượng vô biên hóa thành một tòa núi lớn ngàn trượng giáng xuống.
Huyết Cuồng ngẩng đầu nhìn trời, đối diện uy áp khổng lồ từ Sơn Hà Đồ không hề xuất hiện chút xíu cảm xúc e ngại.
Gót chân giẫm mạnh, mặt đất nứt toác. Huyết Cuồng tay cầm huyết đao bắn mạnh lên trời.
Ánh đao bạo phát huyết quang dày đặc, tóc dài bay múa, hai tay của hắn ôm chặt chuôi đao chém xuống.
Choang!
Đao ý cuộn trào, đao quang ngưng tụ biến hóa cao hơn chục trượng. Một luồng khí tức cuồng bạo phun thẳng trời cao, nhân đao hợp nhất rạch ngang không khí, không gian ong ong rung động, hai tòa hư ảnh không lồ chính thức va đập vào nhau.
Ầm!
Bình đài run lên, khí lãng bắn ra bốn phía.
Song phương tựa như hổ báo, không ai hơn ai, từng người ngậm chứa sát khí dày đặc nhuộm đỏ thập phương.
"Nhật Nguyệt Tiên Cung bất quá chỉ có như thế! Hôm nay, bản thiếu chủ trước hết trảm g·iết một tên đệ tử chân truyền, vì Quỷ Sát Tông giương uy thị chúng!" Huyết Cuồng dữ tợn gào rú.
"Ngông cuồng!" Ung Thư lạnh lẽo bắn ra hàn mang, Sơn Hà Đồ phát sáng quang huy càng thêm chiếu rọi. Một chỉ điểm vào không gian, hàng ngàn quang hoa trắng xóa tựa như lưu tinh từ trên bầu trời mãnh liệt giáng xuống.
Huyết Cuồng đối diện công kích vũ bão trước mắt không nhanh không gấp, đao ảnh khổng lồ càng thêm ngưng tụ, đao ý tụ hình, biến hóa trở thành một thân quỷ cốt mờ nhạt, như có như không, tay nó nắm chặt đao ảnh, uy áp trầm thấp, tựa như ác ma từ dưới địa ngục dần đang thức tỉnh, khiến người không khỏi ngạt thở biến sắc.
"Chém!"
Huyết Cuồng gầm thét, quỷ cốt lóe lên hai con đồng tử cháy rực hỏa diễm, một luồng khí thế diệt sát vạn vật thình lình từ trong đao ảnh vụt xuống.
Ầm!
Sơn Hà Đồ rạn nứt, khí lãng nặng nề bắn ra, ngàn đạo quang hoa chấn vỡ nát tan không còn một mảnh.
Đao ảnh thế không dừng bước, huyết khí cuồn cuộn bao trùm trời xanh xuyên qua khe hở nhỏ bé trực tiếp cắt phăng Sơn Hà Đồ làm thành hai mảnh.
Thuật pháp phá nát, phản phệ tại thân.
Ung Thư phun ra sương máu nhuộm đỏ áo trắng, sắc mặt ảm đạm mờ nhạt, lục phủ ngũ tạng chấn động kịch liệt. Đao ảnh cắt chém lúc này không có trở ngại trực diện ép đến trước mặt, một đao hoành không, không chút nương tình nện thẳng lên người của hắn.
Thân ảnh tựa như đạn pháo từ trên không trung bắn xuống bình đài. Đất đá vung lên, bắn ra bốn phương tám hướng. Một chiếc hố lớn không biết sâu cạn trải đầy bụi cát mù mịt.
Ba người Tiêu Nhất quan chiến từ xa trông thấy cảnh này liền không nhịn được biến sắc.
"Sư huynh!"
"Ung huynh!"
Từng người vội vàng lao đến, linh lực chấn động đánh tan bụi mù. Một đạo thân ảnh bạch y nhuộm hồng máu đỏ thình lình nằm im bất động bên trong.
Không kịp nghĩ ngợi, ba người trượt xuống dưới hố, Vũ Kiệt nhanh tay lấy ra một viên đan dược vừa muốn uy thuốc thì ngay lập tức cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm bỗng nhiên dâng trào.
"Sư đệ cẩn thận!"
Nh·iếp Mục nhảy phăng ôm lấy Vũ Kiệt lăn lộn ra xa.
Ngay vị trí cũ, đao ảnh sắc bén thoáng chốc chém tới, để lại mặt đất một đạo khe rãnh cực kỳ dữ tợn.
Nhìn xem, Vũ Kiệt lúc này không khỏi lạnh hết da đầu.
Giật mình tỉnh lại, hai người đột nhiên trở nên biến sắc.
"Không tốt, sư huynh vẫn còn..."
"Đừng lo lắng, Ung huynh không có việc gì!"
Tiêu Nhất bất giác từ sau lưng hai người cất tiếng.
Hai người giật mình ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy Tiêu Nhất ôm lấy Ung Thư đứng ngay bên cạnh, trong lòng mới không nhịn được thở phào một hơi.
"Khụ khụ khụ..."
Ung Thư mơ màng tỉnh lại, miệng đầy máu tươi ho khan.
"Sư huynh (Ung huynh) ngươi thế nào rồi!?"
Ba ngươi lo lắng vịn chặt người nọ dò hỏi.
Ung Thư cố nén đau đớn trong người ra hiệu Tiêu Nhất không cần nâng đỡ, tự mình loạng choạng đứng vững.
"Khinh địch! Hắn vậy mà đã luyện ra Hư Quỷ, Quỷ Biến tầng ba!" Nhẹ nhàng lau đi v·ết m·áu khóe miệng, sắc mặc trắng bệch của hắn thoáng chốc trở nên ngưng trọng.
Hai người sư đệ giật mình đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đồng dạng lóe lên thần tình kh·iếp sợ.
"Ung Thư, bản thiếu chủ đã nói, hôm nay các ngươi đừng nghĩ một ai có thể chạy thoát!"
Từ xa vang lên tiếng cười càn rỡ, Huyết Cuồng nhấc chân kéo theo huyết đao chậm rãi tiến lại.
Vẫn là dáng vẻ đó, da thịt trơ xương, hoa văn dữ tợn, đầu tóc đỏ lòm lất phất bay múa.
"Khụ... các ngươi lùi lại!" Ung Thư lặng lẽ cho đám người bên cạnh truyền âm.
"Không, sư huynh, chúng ta cùng hắn liều mạng!" Vũ Kiệt kiên định nói.
"Đúng, một chiêu vừa rồi của hắn có lẽ đã tiêu hao không ít linh lực, chúng ta vẫn có cơ hội cùng hắn liều mạng!" Nh·iếp Mục gằn giọng.
Tiêu Nhất đứng bên cạnh không nói không rành, vuốt ve Anaconda trong tay, hai mắt lóe lên từng sợi dị quang.
"Không được, các ngươi rời đi trước, trên người của ta có Triệu Thần Phù, có thể ở lại cầm chân được hắn một khoảng thời gian, đợi một lát xong xui ta đuổi theo sau." Ung Thư trầm giọng.
Hai người Vũ Kiệt nghe đến ba chữ Triệu Thần Phù không khỏi trở nên giật mình.
"Là cung chủ cho sư huynh hay sao!?"
"Ừm, trước khi đi cung chủ có cho một tấm đề phòng trường hợp bất trắc." Ung Thư gật đầu.
Hai người lúc này không còn do dự gật đầu.
"Vậy..."
Lời nói chưa dứt, Huyết Cuồng đột nhiên nở ra nụ cười quỷ dị cất tiếng.
"Không phải còn Triệu Thần Phù hay sao? Lấy ra đi còn đợi khi nào!?"
Đám người nghe xong lập tức biến sắc.
"Ngươi làm sao biết!?" Ung Thư khó tin nheo lại hai mắt.
"Làm sao biết sao? Ngươi đoán xem!?" Huyết Cuồng thâm trầm cười cười nhìn hắn.
"Là Võ Hoài, Trung Khang, Vu Cuồng Phong hay là... Triệu Phùng!?" Ung Thư âm trầm mở miệng.
Hai người Vũ Kiệt nghe xong mấy cái tên này lập tức kh·iếp hãi nhìn hắn.
"Sư... sư... sư huynh... không thể nào!"
Ung Thư liếc nhìn hai người sư đệ một cái rồi lặng lẽ thu hồi ánh mắt cùng Huyết Cuồng đối diện.
"Trong bốn người bọn hắn, là ai nói cho ngươi biết!?"
"Muốn biết sao?" Huyết Cuồng lập lòe dữ tợn liếm môi: "Bản thiếu chủ tại sao phải nói!? Ta muốn các ngươi c·hết không nhắm mắt!"
Tiếng cười âm u vang vọng, huyết đao trong tay không chút dư thừa chém xuống.
Đao khí hoành không!
"Xuống địa ngục mà hỏi!"
Ung Thư sớm đã đề phòng, trong tay biến ảo xuất ra một tấm bùa chú vứt đến trước mặt.
Bùa chú cháy rực, một luồng năng lực đáng sợ thoáng chốc hàng lâm.