Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 84: Tinh Thần Kiếm Thể! Khâu Xứ Cơ Ngủ Say.




Chương 84: Tinh Thần Kiếm Thể! Khâu Xứ Cơ Ngủ Say.

Đối với thái độ của Tư Đồ Nhược Hy, trong lòng Tiêu Nhất tràn đầy bất đắc dĩ.

Lựa chọn không thèm để tâm, Tiêu Nhất thuận mắt chuyển dời nhìn sang đạo thân ảnh thứ ba đang ngồi cách đó không xa.

Vừa nhìn, hai con đồng tử của hắn không khỏi trừng lên tròng trọc.

"Là nàng!"

Dường như có điều phát giác, cô gái mở ra mí mắt nhìn lại. Song đồng xoay chuyển, đạo ý lạnh lẽo thâu xương phun trào.

Tiêu Nhất thoáng chóc lạnh hết sống lưng, không dám nhìn thêm nửa khắc vội vã thu hồi ánh mắt.

Gió yên biển lặng, cô gái quay đầu trở về, lần nữa tiến nhập trạng thái lĩnh ngộ.

"Thật đáng sợ! Vừa nãy nếu ta còn dám nhìn thêm nửa khắc sợ rằng khả năng rất lớn sẽ bị đạo ý của nàng chém c·hết t·ại c·hỗ! Cô nàng này rốt cục có lai lịch gì!?" Thiếu niên nổi hết da gà thầm nghĩ.

"Nếu không muốn c·hết tốt nhất đừng dò xét nàng. Cơ hội ở trên bia đá, mỗi người chỉ có năm canh giờ để lĩnh hội, đừng lãng phí thời gian vô ích!" Cố Lạc Tuyết hảo ý mở miệng nhắc nhở.

Nói xong, nàng lặng lẽ thu hồi tâm thần nhập định.

Tiêu Nhất đối Cố Lạc Tuyết nhướng mày, sau đó tràn đầy cảm kích ôm quyền.

"Đa tạ Cố tiểu thư đã nhắc nhở."

Mặc dù không biết nàng có nghe được hay không, nhưng xét về mặt lễ nghĩa hắn nói thế nào cũng phải mở miệng cám ơn người ta một tiếng thế mới phải phép.

Thấy nàng không có phản ứng gì khác, Tiêu Nhất cũng chẳng bận tâm thu quyền, chậm rãi chuyển dời chú ý của mình lên trên mặt bia.

Nhìn một hồi, thanh niên không nhịn được mở miệng cười khổ.

Mẹ nó! Hắn nhìn không hiểu cái mô tê gì hết!

Bất đắc dĩ, cuối cùng hắn chỉ đành lặng im cho Khâu Xứ Cơ truyền âm.



"Sư phụ, ngài có đó không!?"

"Có!" Khâu Xứ Cơ rất nhanh đáp lại, sau đó dường như đoán được từ trước cất giọng: "Nhìn không hiểu mấy ký tự phía trên bia đá đúng không!?"

Tiêu Nhất ngượng ngùng gật đầu.

Đối với vẻ mặt xấu hổ của thanh niên, Khâu Xứ Cơ không hề bận tâm nói tiếp: "Nhìn không hiểu cũng không có gì cần phải mặc cảm. Ngươi vừa đăng đường nhập thất, kinh nghiệm tu luyện còn rất non nớt, thứ này nếu ngươi có thể xem hiểu thì đó mới là chuyện lạ."

"Tấm bia đá này gọi là Kiếm Tự Đạo Bia, phía trên khắc xuống vô số kiếm đạo chân ý, cảnh giới của ngươi còn thấp cho nên vô pháp lĩnh hội chân nghĩa thực sự bên trong."

Tiêu Nhất nghe vậy liền lập tức khổ sở: "Như thế chẳng phải đệ tử uổng công vô ích leo tới chỗ này rồi sao!?"

"Ừm, nếu như một mình ngươi tới đây thì kết quả chính xác đúng là như vậy." Khâu Xứ Cơ không chút khách khí cười nói.

Chưa đợi Tiêu Nhất lên tiếng, âm thanh Khâu Xứ Cơ lại lần nữa vang lên.

"Bất quá..."

Ngập ngừng, lão giả tiếp đó cất lên giọng điệu kiêu ngạo: "Chỉ cần vi sư tại, mọi vấn đề đều có thể nhẹ nhõm giải quyết!"

Tiêu Nhất vui mừng sáng rực hai mắt.

"Sư phụ tuyệt nhất! Sư phụ vô địch!" Thanh niên trái với lương tâm truyền âm hò hét.

"Hê, xem như tiểu tử ngươi có mắt nhìn người!"

Khâu Xứ cơ không ngậm được cười khen ngợi.

"Sư phụ, vậy giờ đệ tử phải làm thế nào!?" Tiêu Nhất gấp gáp mở miệng hỏi.

"Đơn giản, buông lỏng tinh thần, lão phu cho ngươi mượn dùng một vật!" Khâu Xứ Cơ hờ hững cất lời.

Vừa nghe liền làm, thanh niên không chút do dự lập tức buông ra toàn bộ đề phòng.

Lão giả tức thì bấm niệm pháp quyết, từng đạo ấn ký huyền ảo từ trong hồn thể của hắn tung bay mà ra.



Ấn ký không có hình dạng cụ thể, mỗi một đạo đều có đạo ý vờn quanh, ẩn chứa thiên địa chí lý, chói lọi như sao, vĩ ngạn tựa như thiên hà.

Từng viên ấn ký xuất hiện, khắc vào xương cốt máu thịt, khí thế khủng bố thoáng chốc phun trào, kiếm quang bắn ra bốn phía, dấy lên cuồng phong loạn vũ giăng kín đầy trời.

Ba người tĩnh tọa bên cạnh lập tức bị dị tượng xuất hiện làm cho bừng tỉnh.

Các nàng dựng thẳng mí mắt, thần sắc tràn đầy rung động khó lòng tin vào mắt mình.

"Kia là..."

"Đây là..." Tiêu Nhất cảm thụ cơ thể của mình biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong đầu hiện lên vô số áo nghĩa huyền diệu, khó lòng nói ra thành tiếng.

Khâu Xứ Cơ từ trong thân thể Tiêu Nhất thoát ly ra ngoài, hồn thể lúc này ảm đạm phai mờ, tay áo của lão bồng bềnh, mặt đầy ưu thương, ẩn chứa thương hải tang điền ngước nhìn tinh không vô tận.

"Tiểu tử, ngươi biết năm xưa vì sao vi sư có thể bằng vào một thân tu vi chỉ mới Thiên Nhân đỉnh phong lại có thể quét ngang toàn bộ đại lục, khiến cho vô số siêu cấp thế lực vì đó kiêng kỵ, không tiếc hết thảy hợp lực diệt trừ Toàn Chân Giáo hay không!?"

Âm thanh lão giả hư vô phiêu miễu vang vọng.

"Vì sao!?" Tiêu Nhất theo bản năng mở miệng.

"Bởi vì Tinh Thần Kiếm Thể!" Khâu Xứ Cơ lãnh đạm cất tiếng: "Tinh Thần Kiếm Thể, một trong ba đại chiến thể đứng đầu, xếp hàng thứ hai!"

Lời nói vừa dứt, tinh quang bảy màu từ trên trời cao giáng xuống, kiếm ý lăng thiên bao trùm, Tiêu Nhất không có một chút cơ hội phản kháng, trực tiếp bị nó nuốt vào bên trong vùng sáng.

Đồng thời, bia đá đối diện bất ngờ run lên, đạo ý vô biên tựa như sóng to gió lớn mãnh liệt phun trào, hóa thành thực chất cùng với quang mang dày đặc từ khắp bốn phương tám hướng trực tiếp dung hòa lại với nhau.

Ba người thiếu nữ nhíu chặt mày liễu, rời khỏi bồ đoàn, lựa chọn tạm thời lẩn tránh.

Tiêu Nhất lúc này rơi vào một loại cảnh giới huyền ảo kỳ dị. Tâm thần chìm vào trạng thái ngộ đạo cấp sâu. Ngũ giác phong bế, cùng với ngoại giới chia cắt hoàn toàn.

"Tiểu tử, món quà này xem như lễ vật vi sư đền bù vì những năm qua tổn hại căn cơ tu luyện của ngươi. Vi sư mệt mỏi, cần ngủ một giấc, lần sau thức tỉnh không biết sẽ là năm nào tháng nào, đến lúc đó mong rằng có thể nhìn thấy tiểu tử ngươi đứng ở đỉnh cao của Hoang Thiên Vực, cố gắng tu luyện thật tốt!"



Khâu Xứ Cơ đánh ra một đạo quang mang khắc vào sâu trong não hải Tiêu Nhất. Mặt già tái nhợt lặng lẽ nhấc lên nụ cười hòa ái, hồn thể nhạt dần, chậm rãi tiêu biến.

Đối với chuyện này bản thân Tiêu Nhất cũng không hay biết chút nào. Tinh thần như chìm đáy biển, vô tri vô giác không chút gợn sóng.

Quang mang sáng rực xen lẫn đạo ý càn quét bình đài, bầu trời điểm sáng từng khỏa tinh thần, ngàn ngàn vạn vạn, thiên hà nhật nguyệt xoay tròn, bên trong ngưng tụ một thanh hư kiếm xỏ xuyên tinh không, sừng sững, vắt ngang vạn cổ sông dài.

Cô gái thần bí ngẩng đầu đưa mắt về phía hư tượng treo giữa bầu trời, trường kiếm sau lưng run lên lẩy bẩy, phát ra từng đợt kiếm minh tựa như phượng gáy.

"Chiến thể..." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, trên mặt hiếm thấy nổi lên từng tia gợn sóng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dị tượng chớp mắt đã duy trì được hai canh giờ.

Phía dưới bình đài lục tục leo lên ba đạo bóng người, từng người ăn vận cẩm bào, trước ngực thêu lấy sơn hà nhật nguyệt, là biểu tượng đặc trưng của Nhật Nguyệt Tiên Cung.

Sự xuất hiện của bọn hắn tức khắc thu hút chú ý của ba vị nữ tử.

Đám người Nhật Nguyệt Tiên Cung cũng phát giác bọn họ tồn tại, từng người dâng lên cảnh giác âm thầm dò xét lẫn nhau.

Cố Lạc Tuyết cùng Tư Đồ Nhược Hy thì không đáng lo ngại. Nhưng tại một khắc nhìn đến dung nhan quen thuộc của vị nữ tử đeo kiếm, trong lòng từng người bọn họ lập tức run lên mãnh liệt.

"Là nàng!"

Đám người Nhật Nguyệt Tiên Cung đưa mắt nhìn nhau, bên trong xen lẫn cảm xúc chập trùng.

"Sư huynh, làm sao bây giờ!?" Vũ Kiệt cố giữ trấn tĩnh nhỏ giọng.

"Tùy cơ ứng biến!" Ung Thư lặng lẽ cất tiếng.

Nói đến đây, ánh mắt của hắn quét ngang bình đài một vòng, mày kiếm sau đó không khỏi nhíu chặt.

"Tiêu huynh không ở chỗ này, chẳng lẽ hắn đã bị bọn họ..."

Nhìn xem ba vị nữ tử xa lạ đứng phía đối diện, Ung Thư bất giác cảm thấy tiếc hận thay cho Tiêu Nhất. Đồng thời cảnh giác trong lòng cũng tăng thêm một bậc.

"Cùng các nàng giữ khoảng cách một chút, cảm thấy không ổn liền lập tức rời khỏi chỗ này!" Ung Thư đối hai vị sư đệ sau lưng truyền âm.

Hai người Vũ Kiệt nghe thấy sư huynh của mình nhắc nhở liền lập tức hiểu được vấn đề nghiêm trọng. Từng người trịnh trọng gật đầu biểu thị đã rõ, bước chân nhấc lên lục tục lùi lại.

Đối với hành động của mấy người bọn hắn, nữ tử đeo kiếm nhìn ở trong mắt nhưng lại không hề để ở trong lòng. Thứ nàng quan tâm lúc này chỉ có một mình Tiêu Nhất! Bên trong ánh mắt thiếu nữ ngoài kh·iếp đảm thì chỉ có vô thượng chiến ý cháy rực.

Đã rất lâu nàng chưa từng đụng phải loại thiên tài như thế!