Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 85: Cùng Nàng So Sánh, Thiên Tài Như Chúng Ta Chẳng Khác Gì Trò Cười!




Chương 85: Cùng Nàng So Sánh, Thiên Tài Như Chúng Ta Chẳng Khác Gì Trò Cười!

Thấy ba nữ nhân không có dị dạng khác thường, Ung Thư lúc này mới chú ý đến dị tượng giăng kín bốn phía.

Một loại cảm giác áp lực cùng vĩ ngạn đè ép, thân thể tựa hồ như đang ở trong biển kiếm rộng lớn ngao du, mỗi một kiếm là một khỏa sao trời, có thể trấn thiên, phá địa, hàng tỷ quang mang chiếu rọi thắp sáng, ngân hà vờn quanh, kiếm động diệt vạn vật, kiếm tĩnh bình thương sinh!

"Đây là thứ gì... tại sao có thể khủng bố đến như thế!?" Ung Thư bất an trong lòng lẩm bẩm.

Thời gian bất giác lại trôi qua nửa canh giờ.

Bên dưới bình đài lần nữa có ba bóng người xa lạ bước lên.

Y phục huyết sắc, đai lưng mặt quỷ!

Tiêu chí này vừa nhìn liền biết không phải là của Nhật Nguyệt Tiên Cung, bọn hắn thình lình chính là đám người của Quỷ Sát Tông, Huyết Cuồng!

Ba người lúc này sắc mặt hơi tái, dáng vẻ có chút chật vật, ngoài Huyết Cuồng tương đối chỉnh tề thì hai người còn lại so sánh chẳng khác gì ăn mày, từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không rách nát, bộ dáng vừa nhìn liền có thể chắc chắn mười phần là do vết kiếm để lại.

Bất quá, khi nhìn đến v·ết m·áu cùng mùi huyết tinh nồng đầm phát ra từ trên cơ thể bọn họ, Ưng Thư thoáng chốc liền nghĩ đến điều gì, vẻ mặt của hắn tức thời trở nên biến sắc.

"Huyết Cuồng! Ngươi muốn c·hết!"

Sát ý bùng nổ, Ung Thư đỏ ngầu hai mắt phẫn nộ gầm thét.

Đối với thái độ bất chợt của hắn, hai tên sư đệ không khỏi giật mình, ngay cả ba nữ đang đứng cách đó không xa cũng không nhịn được nghé mắt.

Huyết Cuồng từ lâu đã chú ý đến đám người bọn họ, vừa lên bình đài liền thấy, chẳng qua thời khắc mấu chốt nhìn đến nữ tử đeo kiếm hắn mới lựa chọn không dám hành động lỗ mãng.

Trông thấy Ung Thư mặt đầy sát khí nhìn mình chằm chằm, Huyết Cuồng nhếch lên nụ cười bệnh hoạn.



"Ung Thư, máu tươi đám sư đệ sư muội của ngươi quả thật đúng là mỹ vị, bản thiếu chủ lâu rồi mới thưởng thức được nhiều huyết dịch thơm ngon đến như vậy!" Hắn liếm láp cánh môi, híp mắt tràn đầy hưởng thụ.

Vũ Kiệt cùng tên sư đệ còn lại vừa nghe liền biến đổi sắc mặt, bọn hắn lúc này làm sao còn chưa hiểu lý do mà Ung Thư sư huynh phẫn nộ như vậy?

Từng người rách cả mí mắt, hàm răng nghiến chặt ken két, nộ khí thăng thiên, hận không thể trực tiếp lao lên, một kiếm bằm thây người nọ ra thành ngàn mảnh.

Ung Thư nhấc tay giữ chặt hai tên sư đệ, ánh mắt đỏ rực chưa từng giảm bớt bộc sát vô biên sát khí.

"Huyết Cuồng để ta giải quyết, hai tên còn lại giao cho các ngươi, nhớ kỹ, g·iết c·hết không tha!" Hắn gằn từng chữ cất giọng.

Hai người bóp chặt nắm đấm gật đầu, nhẫn trữ vật trên tay lóe lên, từng người rút kiếm hướng về hai tên đệ tử Quỷ Sát Tông bắn tới.

Ung Thư hít sâu một hơi, tóc dài bay múa tán loạn, ngọc phiến khép chặt, khí tức hùng hậu ẩn chứa sát phạt dày đặc chớp mắt khóa chặt Huyết Cuồng.

Linh lực dũng mãnh phun trào, một đạo lam tước ảo ảnh dang cánh hót vang.

Thân ảnh như điện, khoảnh khắc lóe lên biến mất.

"Hôm nay ngươi nhất định phải vì đám sư đệ sư muội của ta đền mạng!"

Ung Thư khàn giọng gầm nhẹ, điện quang bốn phía tích tắc xuất hiện trước mặt Huyết Cuồng, ngưng tụ, hóa thành chưởng ấn cuồng bạo giáng xuống.

Huyết Cuồng cười gằn, ánh mắt lóe lên thần thái càn rỡ.

"Không biết sống c·hết!"

Một thanh huyết đao lẳng lặng xuất hiện trong tay, ánh hồng lập lòe, không chút ngần ngại bổ ra một đao.



Lôi đình chưởng ấn tức khắc bị huyết đao phá mở, năng lượng bắn ra tứ tán.

Dường như là chướng nhãn pháp, Ung Thư vô thanh vô tức biến đến sau lưng Huyết Cuồng, ngọc phiến hé mở rạch ra một vòng loan nguyệt sắc bén.

Roẹt!

Ngọc phiến cắt đôi Huyết Cuồng, không có máu tươi vẩy ra, chỉ có huyết khí cuồn cuộn dày đặc.

Ung Thư nheo mắt, quạt ngọc khép lại hóa thành mũi kiếm, chuyển hướng đâm vào hư vô.

Keng!

Âm thanh cương thiết vang vọng, tia lửa lóe lên, Huyết Cuồng từ trong hư không thoát ra, hai tay cầm chặt chuôi đao thình lình đã bị quạt ngọc chặn đứng.

Thân ảnh vừa bị Ung Thư cắt phăng làm đôi trước đó thực chất chỉ là một đạo hư tượng!

Vừa chạm, hai người lập tức tách ra, không nói không rành lần nữa lao vào chém g·iết.

Linh lực càn quét bốn phía, từng chiêu từng thức ẩn chứa sát ý ngút trời, tận lực dồn ép đối phương đi vào chỗ c·hết.

Khai Thần Cảnh! Chân chính chạm vào lĩnh vực linh hồn.

Khai Thần bước đầu cần phải tìm đến cánh cửa linh hồn, khai thông âm dương, vì thân thể đắp nặn đạo cơ hoàn mỹ.

Tu luyện giả đạp đến cấp độ này, thần thể song hành đã có khả năng đạt đến hạn mức cao nhất. Hồn Môn mở, tinh thần cùng nhục thể tiến vào quá trình gột rửa thăng hoa. Mỗi một chiêu, mỗi một thức, đều mang theo hồn lực chấn nh·iếp, ngũ giác nhạy bén cùng khả năng phản xạ so với trước đó cường đại không chỉ gấp mười.

Vì thế, Luyện Linh Cảnh cùng Khai Thần Cảnh so sánh cách biệt tựa như giữa trời và đất.



Song phương chiến đấu kịch liệt, không khí bạo hưởng từng đợt nổ vang đinh tai nhứt óc.

Vượt lên bình đài, trạng thái cấm linh trước đó đã không còn bị giới hạn.

Hai người thỏa thích bùng nổ toàn bộ thực lực chém g·iết.

Sơn hải nhật nguyệt cùng khô lâu huyết hải giao phong, linh lực cùng hồn lực v·a c·hạm, từng chiêu từng thức không màng tất cả bừa bãi vung ra.

Cố Lạc Tuyết cùng Tư Đồ Nhược Hy ngưng trọng lùi lại, các nàng chỉ vừa bước vào cảnh giới Luyện Thần, mặc dù thực lực bản thân không yếu, nhưng để mà nói cùng Khai Thần cường giả đối cứng quả thực còn thiếu rất nhiều.

"Không biết lai lịch của những người này là gì? Khai Thần Cảnh có thể mạnh đến mức độ này hay sao!?" Tư Đồ Nhược Hy vô thức tự mình lẩm bẩm.

"Theo lý thuyết thì Khai Thần Cảnh không mạnh đến thế, nhưng điều đó chỉ đúng với người bình thường. Đối với thiên tài chân chính, thậm chí là cấp bậc yêu nghiệt thì loại thực lực này lại không đáng nhắc tới chút nào." Cố Lạc Tuyết chậm rãi nói.

"Thiên tài chân chính?" Tư Đồ Nhược Hy khẽ nhíu mày nhìn nàng.

Cố Lạc Tuyết tràn đầy thâm ý nghiêng mắt mỉm cười: "Tư Đồ cô nương nghĩ rằng chúng ta đã có thể tự xưng là thiên tài rồi hay sao?"

"Cố tiểu thử vì điều gì lại hỏi như vậy!?" Tư Đồ Nhược Hy lãnh đạm hỏi. Nàng không phải tự hạ thấp mình, nhưng trong tông môn từ trước đến giờ, những người đệ tử thân truyền như nàng ai không tự xưng mình là thiên tài? Nàng không tự phụ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không có cao ngạo của mình, đứng trên vạn người, thiên tư trác tuyệt, từ khi bước vào con đường tu đạo, những người tự xưng thiên tài tuyệt thế có được bao người có thể vững vàng đứng vững dưới kiếm của nàng? Yêu nghiệt thì không dám nói, nhưng hai chữ thiên tài nàng vẫn tự tin cho rằng bản thân tuyệt đối xứng đáng không hề nghi ngờ.

Đối với b·iểu t·ình của Tư Đồ Nhược Hy, Cố Lạc Tuyết vừa nhìn liền biết người nọ đang suy nghĩ gì. Nàng không vạch trần, chỉ cười lơ đãng mở miệng: "Nếu như cùng cấp bậc so đấu, Tư Đồ cô nương có mấy phần nắm chắc có thể chiến thắng một trong hai người bọn họ!?"

Nói đến, ánh mắt của nàng vô ý liếc nhìn hai đạo bóng hình đang giao đấu cách đó không xa.

Tư Đồ Nhược Hy cũng theo đó nhìn lại, không vội trả lời, nàng trầm ngâm một lúc rồi mới chậm rãi lắc đầu.

"Không rõ ràng, cụ thể khả năng phân chia bốn sáu đi, ta bốn, người nọ sáu. Nhưng nếu là sinh tử chiến thì còn chưa biết trước được!"

"Vậy sao?" Cố Lạc Tuyết ưu nhã mỉm cười. "Vậy Tư Đồ cố nương có biết với thực lực của bọn họ tại bên trong Vân Nam Học Cung thực chất chỉ có thể xếp vào hàng ngũ bất nhập lưu hay không!?"

"Cái gì?" Tư Đồ Nhược Hy hiếm thấy lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Đừng bất ngờ, Vân Nam Học Cung chắc Tư Đồ cô nương đã từng nghe qua rồi đúng chứ? Bên trong không thiếu niên tài như thế, không, phải nói là không thiếu loại thực lực bất nhập lưu như thế mới đúng. Bởi vì thiên tài chân chính so với bọn hắn còn đáng sợ hơn gấp chục lần." Cố Lạc Tuyết nói đến đây liền lơ đãng liếc nhìn cô gái tóc trắng xa lạ. "Cụ thể là nàng, đó mới chính là thiên tài chân chính. Cùng nàng so sánh thì những người tự xưng thiên tài như chúng ta thực chất chẳng khác gì trò cười. Có cơ hội hãy rời đi Thiên Mạc Vương Triều, tiến vào Vân Nam Học Cung, nơi đó mới chính là địa linh nhân kiệt, nơi những thiên tài thực sự tụ hội."