Chương 83: Chạm Mặt.
"Làm sao bây giờ!?"
Đám người hoang mang nhìn nhau.
Ung Thư chật vật bò dậy lau đi v·ết m·áu nơi khóe miệng.
"Trọng lực quá mức đáng sợ, xem ra muốn leo lên phía trên là chuyện không thể nào."
Tiêu Nhất ngửa mặt nhìn lên đài cao chau mày.
"Sư phụ, ngài có ý tưởng gì hay không!?"
"Có một chút, nhưng mà cần ngươi leo lên lần nữa chứng thực mới được." Âm thanh của Khâu Xứ Cơ chậm rãi vang lên.
"Vậy sao? Xem ra không còn cách nào khác rồi!"
Tiêu Nhất hít sâu một hơi bước ra một bước, lần nữa đạp vào bình đài.
"Tiêu huynh đừng xúc động!" Ung Thư thản thốt vươn tay, ý đồ giữ lại Tiêu Nhất.
Tiêu Nhất nghiêng đầu nhìn xem người nọ, khóe miệng nhàn nhạt cong lên.
"Ung huynh đừng lo lắng, tại hạ đang có một cái suy đoán nhất định phải tự kiểm chứng mới được."
Muốn nói lại thôi, Ung Thư bất đắc dĩ gật đầu.
"Được rồi, vậy Tiêu huynh ngươi cẩn thận một chút!"
Tiêu Nhất gật đầu, dứt khoát nhấc chân đạp lên bậc thang đầu tiên.
Trọng lực từ khắp bốn phương tám hướng lần nữa giáng xuống.
Cảm giác quen thuộc trở lại, lòng ngực nặng nề đè ép, xương cốt toàn thân vang lên âm thanh ken két như muốn nứt vỡ.
"Tiểu tử, giao quyền điều khiển thân thể của ngươi cho ta, mau!"
Tiêu Nhất không hề dài dòng, lập tức buông lỏng toàn bộ tâm thần.
Oanh!
Kiếm khí trùng thiên, bên trong cơ thể bắn ra bảy thanh hư kiếm phóng l·ên đ·ỉnh đầu, tạo thành một tòa thất tinh kiếm trận, từng thanh lập lánh tinh ngân rực rỡ, tựa như thiên hà xoay quanh, biến hóa ảo diệu khôn lường.
Đám người Nhật Nguyệt Tiên Cung kh·iếp sợ trợn to mí mắt, nhìn xem một màn kinh thế hãi tục vô danh xuất hiện.
"Đây là... Đạo Vực!" Ung Thư như nhìn thấy quỷ thốt lên.
"Cái gì? Đạo Vực? Điều này làm sao có thể!? Tiêu sư huynh năm nay mới bao nhiêu tuổi làm sao có thể lĩnh ngộ ra được Đạo Vực!?" Vũ Kiệt khó tin thét lớn.
Ung Thư từ trong rung động thoát ra, âm thầm cười khổ không thôi.
"Tiêu huynh, ngươi giấu cũng thật là kỹ!"
...
Trên bình đài, áp lực lực đè ép lên người Tiêu Nhất dần dần yếu bớt, cuối cùng tiêu tán không còn.
Tiêu Nhất cảm thấy cả người sảng khoái chưa từng có, hô hấp cũng biến trở nên thông thuận vô cùng.
"Vi sư suy đoán quả nhiên không sai chút nào!"
Khâu Xứ Cơ lộ ra ngữ khí đắc ý cất giọng.
"Chuyện này rốt cục là sao vậy hả sư phụ!?" Tiêu Nhất nghi ngờ dò hỏi.
"Thứ uy áp vừa rồi thực chất không phải trọng lực, mà là kiếm đạo khảo tâm!"
"Kiếm đạo khảo tâm? Giải thích rõ hơn một chút đi sư phụ!"
"Kiếm đạo khảo tâm chính là một loại lĩnh vực dùng để khảo vấn tư chất kiếm đạo, người đi vào sẽ chịu kiếm đạo ẩn chứa bên trong đè ép, không quan tâm cảnh giới, không quan tâm nhục thân mạnh mẽ cỡ nào, hoặc là tư chất siêu quần, hoặc là ý chí kiên định, nếu không đừng hòng có thể vượt qua nửa bước." Khâu Xứ Cơ thổn thức chép miệng: "Loại lĩnh vực này vi sư chỉ từng nhìn thấy bên trong cổ tịch, thật không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến."
Tiêu Nhất cái hiểu cái không gãi đầu: "Nghe ngài nói vậy bỗng nhiên cảm thấy thứ này thật sự lợi hại."
"Còn lợi hại hơn cả ngươi tưởng tượng rất nhiều, người tu kiếm chỉ cần có thể ở bên trong luyện một năm, như vậy trình độ kiếm đạo của hắn sẽ nhanh gấp bằng mười năm bên ngoài tu luyện!"
Tiêu Nhất há hốc mồm nói: "Lợi hại đến mức độ đó!? Vậy đệ tử ở chỗ này tu luyện mười năm trăm năm, thậm chí là ngàn năm vạn năm chẳng phải vô địch rồi sao!?"
Khâu Xứ Cơ khinh bỉ giở giọng: "Nghĩ hay lắm! Loại lĩnh vực này một khi mở ra cần có lượng lớn tài nguyên chèo chống, tính theo tiền lương của ngươi hiện tại, làm ngày làm đêm, bớt ăn bớt mặc một chút thì cần làm thuê tối thiểu một vạn năm mới đủ cho thứ đồ chơi này miễn cưỡng duy trì một ngày."
Tiêu Nhất co giật khóe mắt.
"Ngài đùa đệ tử sao? Một vạn năm mới miễn cưỡng chạy được một ngày!?"
Tiền lương cho chức quản sự Vạn Lý Hoa Lâu của hắn hiện tại là một ngàn linh thạch hạ phẩm một tháng, như vậy một năm sẽ là một vạn hai ngàn linh thạch, mười năm mười hai vạn, trăm năm một trăm hai mươi vạn, ngàn năm một ngàn hai trăm vạn, vạn năm một trăm hai chục triệu!?
Một trăm hai chục triệu linh thạch hạ phẩm chỉ có thể để thứ đồ chơi này vận chuyển một ngày!?
Đùa ta đúng không!?
"Đừng có tưởng bở, loại lĩnh vực này không phải người nghèo như ngươi có thể chơi nổi!" Khâu Xứ Cơ không chút nương tình đả kích.
"Hừ, đệ tử cũng không xác định sẽ tu kiếm đạo, loại đồ vật này có cũng được, không có cũng không quan trọng!" Tiêu Nhất hùng hổ nhổ nước bọt.
"Truyền thừa của lão phu chỉ có kiếm đạo, tu hay không tùy ngươi, thiệt thòi thì ráng mà chịu." Khâu Xứ Cơ cười lạnh.
Nói đến đây, lão giả lần nữa miệng nhắc nhở.
"Đừng nói vi sư không báo trước, Thất Tinh Kiếm Trận chỉ còn có thể duy trì thời gian nửa tuần trà, nếu ngươi còn không tranh thủ thì lát nữa bị đá ra ngoài đừng có kêu réo vi sư giúp đỡ."
"Vãi, sao ngài không nói sớm!" Tiêu Nhất giật mình oán giận, thừa dịp kiếm trận vẫn còn vội vàng phóng đi như bay.
"Ung huynh, các ngươi muốn leo lên chỉ cần giải phóng kiếm đạo của mình là được!"
Thanh niên không quên quay đầu hướng về đám người Nhật Nguyệt Tiên Cung nhắc nhở.
"Đa tạ Tiêu huynh chỉ điểm!"
Ung Thư mỉm cười chắp tay cảm tạ. Nói xong, hắn quay đầu nhìn đám sư đệ sư muội cất tiếng.
"Nghe thấy rồi chứ? Tất cả cùng nhau giải phóng kiếm đạo theo ta leo lên!"
"Rõ!"
Nhìn xem đám người thành công đạp vào bậc thang thứ nhất, Tiêu Nhất rốt cục yên tâm quay đầu rời đi.
Bình đài tổng cộng có chín vạn tám ngàn bảy trăm sáu mươi lăm bậc thang, Tiêu Nhất một đường phi nhanh, vượt qua từng tầng sương trắng cuối cùng leo đến đỉnh đài, Thất Tinh Kiếm Trận cũng theo đó trực tiếp tiêu tán.
Tốn kém không ít thời giờ, thanh niên mệt bở hơi tai ngồi xuống thở dốc, hai mắt tò mò đánh giá cảnh vật bốn phía.
Tiêu Nhất trông đến vị trí trung tâm, một tấm bia đá khắc đầy kiếm tự sừng sững phát ra vô biên đạo ý.
Trước mặt bia đá đặt bày ra mười miếng bồ đoàn, trong đó chỉ có bảy miếng trống trỗng, ba miếng còn lại thình lình ngồi lấy ba đạo bóng hình nhìn vào cực kỳ mông lung.
"Có người!?"
Tiêu Nhất khẽ chau mày, trong lòng chậm rãi dâng lên cảnh giác.
"Đừng lo lắng, đi tới!" Khâu Xứ Cơ lên tiếng thúc đẩy.
"Không có vấn đề gì sao sư phụ?" Tiêu Nhất nghi hoặc mở miệng.
"Yên tâm, các nàng đều là người quen!"
"Người quen?"
"Đi tới rồi biết!"
Đè xuống nghi vấn trong lòng, thanh niên cầm chặt Anaconda trong tay, từ từ nhích chân tiến lại.
Trên đỉnh bình đài sương mù khá nhiễu tầm mắt, Tiêu Nhất không có cách nào đối với ba người phía trước phân rõ dung mạo cụ thể.
Tiến vào bán kính không tới mười mét, ba người xa lạ trước mặt bỗng nhiên xuất hiện dị động.
Từng người quay đầu, một người trong đó trực tiếp rút kiếm, kiếm quang lóe lên trực chỉ thẳng về phía hắn, Tiêu Nhất còn chưa kịp thời phản ứng, mũi kiếm thoáng chốc đã gác phía trước cổ họng.
"Ngươi là người nào!?"
Âm thanh thanh lãnh không chút cảm tình bất giác truyền vào trong tai Tiêu Nhất.
Tiêu Nhất lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, nheo nheo cặp mắt cố gắng nhìn rõ gương mặt người nọ.
"Bình tĩnh... đừng manh động... có chuyện gì từ từ nói!"
"Ngươi là người nào!?" Âm thanh kia dường như hơi mất kiên nhẫn lập lại.
Tiêu Nhất cố nén buồn bực tươi cười: "Tại tên gọi Tiêu Nhất, không biết quý danh quý tánh cô nương là gì!?"
"Ngươi là Tiêu Nhất?" Bóng người phía trước lộ ra ngữ khí ngạc nhiên.
Tiêu Nhất nghi hoặc nhướng mày: "Chúng ta... quen biết sao!?"
Người kia không nói, lặng lẽ thu hồi linh kiếm.
"Bồ đoàn còn lại mấy vị trí, tự ngươi lựa chọn một chỗ ngồi đi."
Nói xong, cô gái lãnh đạm xoay người trở về chỗ cũ ngồi xuống.
Tiêu Nhất không hiểu chuyện gì gãi đầu.
"Hình như mình vừa bị khinh thường!?"
Khó thở bật cười, thanh niên bỏ mặc lựa chọn một chỗ gần sát ngồi xuống.
Hắn nghiêng đầu, lúc này mới thấy rõ ràng dung mạo ba người bọn họ.
"Tư Đồ Nhược Hy? Cố Lạc Tuyết? Lại là hai người các ngươi!?"
Thanh niên khó tin mở miệng bật thốt.
Cố Lạc Tuyết còn tốt, nàng ít nhiều còn hướng về hắn mỉm cười đáp lễ. Đối với Tư Đồ Nhược Hy, cô nàng trực tiếp lựa chọn không thèm liếc mắt.
"Mình nhớ là mình chưa từng đắc tội cô nàng này lần nào mà nhỉ!?"
Tiêu Nhất co giật khóe mắt không nói nên lời.