Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 75: Tiêu Dao Sơn!




Chương 75: Tiêu Dao Sơn!

"Ngài... ngài định làm gì? Có chuyện gì từ từ thương lượng, quân tử động khẩu không động thủ!"

Trông thấy Khâu Xứ Cơ có ý định đánh người, Tiêu Nhất vội vàng sợ hãi lùi lại.

"Hừ, lão phu trịnh trọng nói cho ngươi biết, lão phu không phải quân tử!" Khâu Xứ Cơ cười lạnh, khí tức đáng sợ trên người dâng lên.

Thiếu niên không màng hết thảy lập tức nhấc chân nhấc chân bỏ chạy.

"Còn muốn chạy!?"

Lão giả cuốn lên đạo bào đuổi theo, hôm nay hắn nhất định phải dạy cho tiểu tử này biết thế nào mới là tôn sư trọng đạo.

Lúc này hai người không phát hiện, một luồng khói đen quỷ dị trên người Tiêu Nhất lặng lẽ chui ra, sau đó biến mất không còn tung tích.

Nhìn hai sư đồ bóng lưng khuất xa, nơi này trở nên yên tĩnh như trước.

Thời gian gần nửa chén trà chậm rãi trôi qua, hắc khí từ trong hư không lặng lẽ thẩm thấu ra ngoài.

Nó ngưng tụ, chậm rãi hóa thành một đạo bóng ảnh, không có ngũ quan, chỉ có hai con đồng tử đỏ ngầu huyết sắc, quanh thân tản mát khí tức kỳ dị.

Nó chính là Luân Hồi Chân Hồn, Dạ!

"Thế nào rồi? Thành công tiến vào bên trong rồi chứ!?"

Trong đầu Dạ đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc.

"Ừm!" Dạ lãnh đạm đáp lời.

Bên kia trầm ngâm một lúc lâu rồi lần nữa cất tiếng.

"Chỗ của ta đang có chút chuyện không thể phân thần, trong khoảng thời gian này cho phép ngươi tự do hành động!"

Nói xong còn không đợi Dạ đáp lời, Tô Thần lập tức chặt đứt liên hệ.

Không chút để tâm, Dạ ngẩng đầu, chăm chú hướng mắt nhìn về phương Đông.

Thoáng chốc, thân ảnh của nó biến mất lại chỗ.

...

"Ai nha... sư phụ, ngài đừng đánh nữa, đệ tử biết lỗi rồi, sau này sẽ không dám nữa!"

Tiêu Nhất ngồi xổm dưới đất, mặt mũi bầm dập ôm đầu cầu xin tha thứ.

Khâu Xứ Cơ thu lại thủ chưởng, thần tình hung tợn trợn mắt: "Biết thế nào là tôn sư trọng đạo, biết thế nào là kính già yêu trẻ hay chưa!?"

"Biết biết biết, đệ tử đã biết rồi, ngài làm ơn đừng đánh nữa!" Tiêu Nhất vội vã gật đầu lia lịa.

"Hừ, xem như tiểu tử ngươi thức thời, lần này cảnh cáo, lần sau còn tái phạm lão phu nhất định treo ngươi lên cây đánh ba ngày ba đêm!" Khâu Xứ Cơ hùng hổ đe dọa.

Tiêu Nhất ủy khuất chỉnh lại quần áo xốc xếch, khóe miệng không khỏi lầm bầm oán giận: "Hừ hừ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi đấy ông già!"

"Hửm, tiểu tử ngươi vừa nói cái gì!?" Khâu Xứ Cơ nhướng mày.

"Khụ khụ... đệ tử nói sư phụ ngài quả nhiên càng già càng dẻo dai, ngay cả người trẻ tuổi như đệ tử đều cảm thấy hổ thẹn không bằng!" Tiêu Nhất nhanh chóng đổi giọng cười lấy lòng.



"Thật sự nói như thế!?" Khâu Xứ Cơ hoài nghi liếc mắt.

"Thật như vàng nguyên chất!" Tiêu Nhất nghiêm chỉnh gật đầu.

Lần nữa nheo mắt nhìn chăm chú, trông thấy thiếu niên không có biểu hiện khác thường, Khâu Xứ Cơ liền phất mạnh áo bào, trở lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

"Cho lão phu thành thật một chút, hiện tại nên làm chính sự."

"Chính sự?" Tiêu Nhất mờ mịt ngãi đầu.

"Ừm! Sư tôn dẫn ngươi đi đào mộ... khụ khụ... là đi tìm cơ duyên!" Khâu Xứ Cơ đưa tay lên miệng khàn giọng.

Tiêu Nhất nghe vậy liền sáng lên hai mắt.

"Vậy thì mau mau đi thôi, không nhanh chân kẻo người khác lấy mất."

Bốp!

Một cái thủ chưởng vô tình vỗ mạnh lên đầu thiếu niên, Khâu Xứ Cơ trợn mắt nhìn hắn.

"Cơ duyên trong mắt của ngươi muốn lấy là lấy? Dù cho có gặp được cũng phải trải qua tầng tầng khảo nghiệm, cửu tử nhất sinh, chưa kể còn phải nhìn xem vận khí của mình có tốt hay không, nếu không dù cho có dâng nó đến tận miệng thì cũng đừng hòng chiếm được."

"Phiền phứt như thế hay sao!?" Tiêu Nhất xấu hổ gãi đầu.

"Ngươi cứ nói thử xem!?" Khâu lão trợn mắt.

"Tiêu tử ngươi nên cảm thấy may mắn, thực lực của ngươi dù yếu, nhưng ít nhiều còn có lão phu giúp ngươi trợ trận, có lão phu tại, không nói có thể tung hoành tứ phía, nhưng cơ duyên lớn nhỏ thì bảy tám phần dư sắc mặc ngươi lựa chọn!"

"Thật!?"

"Đó là đương nhiên, nhớ năm xưa lão phu hoành hành bát vực, một kiếm có thể trảm tinh thần, một ánh mắt diệt sát chân long. Thiên hạ này chỉ cần nghe đến danh tự của lão phu đều không nhịn được sợ hãi triều bái. Dăm ba cái Tinh Môn lão phu năm đó đi qua không biết bao nhiêu lần, giúp ngươi chiếm được mấy trăm phần cơ duyên không phải là chuyện lật tay đơn giản hay sao!?"

Khâu Xứ Cơ ưỡn thẳng sống lưng, mũi hướng lên trời, một tay chắp sau lưng, một tay lặng lẽ vuốt ve chòm râu tràn đầy ngạo nghễ.

"Sư phụ, ngài quá đà!" Tiêu Nhất nhỏ giọng che mặt.

"Hửm? Ngươi không tin lão phu!?" Khâu Xứ Cơ bất mãn chất vấn.

Tiêu Nhất vội vàng phất tay: "Không không, ta tin, ngài là nhất, ngài là số một!"

"Ta nhìn tiểu tử ngươi chính là đang không tin lão phu!" Khâu Xứ Cơ nhe nanh tức giận.

"Ngài hiểu lầm, trên đời này người mà đệ tử tin tưởng nhất chính là sư tôn ngài, đúng, chính là như thế!" Tiêu Nhất nghiêm giọng gật đầu.

"Hừ, ta biết tiểu tử ngươi nhất định không tin, được rồi, đi theo lão phu."

Khâu Xứ Cơ thổi bùng ria mép, phẩy mạnh tay áo rời đi.

Thiếu niên âm thầm thở dài, sau cùng lặng lẽ nhấc chân bám theo.

"Sư phụ, ngài đi từ từ, đợi đệ tử với!"

...

Phương Đông, khoảng cách bốn trăm dặm.



Sơn mạch trải dài, rộng lớn vô tận, tại vị trí trung tâm, một thanh kiếm đá phủ đầy rêu xanh cao lớn chọc trời, mũi kiếm cắm sâu vào trong lòng đất, sừng sững đứng vững, quanh thân bao phủ mây trắng bồng bềnh, tiên khí lượn lờ đổ như thác chảy, có cây, có nước, thủy mặc lưu giang.

Tại nơi hoang vu vắng vẻ, tử khí âm u đầy trời giống như Cổ Thần Địa Vực không ngờ còn có một chỗ mỹ cảnh tuyệt sắc như vậy!

Xa xa bên dưới kiếm đá, hai bóng người xa lạ chậm rãi tiến đến.

Một người ăn vận váy trắng, thanh khiết thoát tục, không nhiễm bụi trần. Một người thân khoác hoàng y, anh tư táp sảng, khí vũ hiên ngang.

Hai người này chính là Tịnh Minh Tông đại sư tỷ Tư Đồ Nhược Hy cùng tiểu thư của Bạch Vân thành phủ Cố Lạc Tuyết!

Bọn họ sau khi bị lổ sâu dẫn đến chỗ này, may mắn không bị tách biệt cho nên quyết định cùng nhau đồng hành.

Trải qua mấy canh giờ đi đường, hai người vượt qua vô số dãy núi trùng điệp cuối cùng cũng đi tới được vị trí kiếm đá.

Kiếm đá thực sự quá mức cao lớn hùng vĩ, chỉ cần đứng dưới ngưỡng vọng cũng bị khí khái của nó ảnh hưởng làm cho hít thở không thông.

Nơi này cỏ cây xanh tốt, nước chảy róc rách, có bướm chao lượn, có ong lấy mật, thực sự đúng là nhân gian tiên cảnh.

Hai cô gái nhỏ vừa đi vừa bị cảnh sắc xung quanh mê hoặc không thể rời mắt.

Thoáng chốc, hai người như người mất hồn xuyên qua từng mảnh rừng hoa dày đặc đi đến một tòa cổng đá.

Cổng đá cao hơn trăm mét, phía trên khắc đầy kiếm ấn, mỗi một đạo kiếm ấn dường như ẩn chứa kiếm ý vô cùng vô tận.

Bên phải chân của cổng đá, một tấm thạch bia cổ kính dựng đứng, mặt ngoài phủ bụi đã có vết rạn, tựa hồ trải qua năm tháng tuế nguyệt, các nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở t·ang t·hương của thời gian, cổ lão vĩnh hằng, tuyên cổ bất biến.

Cố Lạc Tuyết bước lên nửa bước, nhẹ nhàng dùng tay phủi đi bụi bẩn bám trên mặt bia.

Bụi mù giảm bớt, từng đạo kiếm khắc theo đó hiển hiện.

Cố Lạc Tuyết bất ngờ nhướng mày, cùng Tư Đồ Nhược Hy bốn mắt nhìn nhau.

"Phía trên có chữ viết!" Cố Lạc Tuyết run giọng nói.

Tư Đồ Nhược Hy nhíu mày, chậm rãi nhấc lên môi đỏ cất tiếng: "Cố tiểu thư, cảm phiền ngươi lui lại một chút."

Cố Lạc Tuyết giống như hiểu ý của nàng lập tức cách xa thạch bia.

Tư Đồ Nhược Hy bấm niệm pháp quyết, tay ngọc vươn ra, từng dòng thủy lưu trừ trong không khí hội tụ, hóa thành trường long bao phủ thạch bia.

Bia đá bị dòng n·ước l·ũ gột rửa, bụi bẩn hòa lẫn thành bùn chảy xuống.

Diện mục ẩn giấu bên dưới lớp bụi chậm rãi hiển hiện.

"Tiêu Dao Sơn!"

Mỗi một chữ đều từ vô số kiếm ấn khắc thành, bên trong, đạo ý như rồng, cuồn cuồn như biển.

Hai nàng là người tu luyện kiếm đạo, vừa nhìn liền bị kiếm chữ sâu sắc đánh vào linh hồn.

Đầu óc quay cuồng, não hải như bị vô số kiếm ý xé rách.

Cuồng phong nổi lên, vạn kiếm cùng reo.

Tiêu Dao Sơn bắt đầu rung chuyển, cửu tinh nhật nguyệt hiển hiện, vắt ngang bầu trời.



Trên không trung, ngàn ngàn vạn vạn kiếm ảnh xoay quanh, phô thiên cái địa đâm xuyên chín tầng mây trắng.

Lá trúc lất phất đầy trời, cánh hoa ngũ sắc tùy phong lạc hạ.

Tiếng sáo du dương không biết từ đâu vang vọng, một khúc tiếu ngạo nhân gian như thỉnh tiên nhân nhập mộng hồng trần.

Thời gian phảng phất ngừng lại, từ chín tầng không chiếu xuống quang huy, bóng người bạch y mộng huyễn, chân đạp mây xanh lạc bước.

Hắn như tiên nhân, không nhiễm trần thế, một kiếm một tửu đạp khắp thiên nhai.

Không ai biết hắn từ đâu mà tới, không ai biết hắn vì sao mà đi, chỉ biết thế gian đã từng tồn tại một vị kiếm tiên xem rượu như mạng.

Thế gian thịnh hội, hôm nay có rượu hôm nay say!

Bóng hình lờ mờ ngửa đầu dốc ngược bầu rượu vào miệng, tiên kiếm trong tay phảng phất như không tồn tại.

Liệt tửu nhập mộng, kiếm đạo nhập thần!

Bóng hình chém ra một kiếm, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang.

Tiếng cười cuồng ngạo bễ nghễ đất trời truyền vào cửu thiên thập địa.

"Một kiếm tự trích tiên.

Bạch y rũ ưu phiền.

Liên miên điệp trùng lãng.

Chỉ màng thế nhân khang.

Hư vô mờ mịt mộng.

Sương khói khuất nhãn vọng.

Phồn hoa không trông ngóng.

Tẩy sạch khí cuồng ngông.

Bán bộ đạp thiên vân.

Ngửa đầu vấn thiên thần.

Hồng trần tiêu dao lộ.

Vô khổ có thành tiên!?

Đại đạo nhiều vô biên.

Ta đi đường ta riêng.

Tự tại tùy ta tính.

Tử sinh không nề hà.

Ta là Tiêu Dao Tiên!

Hahaha..."

...

Cầu đề cử!