Chương 76: Bổn Đế Tồn Tại Vĩnh Hằng, Lần Đầu Gặp Phải Tồn Tại Thú Vị Như Ngươi!
Hai nàng bị khí khái của bóng ảnh đang treo lơ lửng giữa chín tầng trời làm cho rung động mãnh liệt.
Người nọ, một người một kiếm một bầu rượu, giống như tiên nhân hạ phàm, tiêu dao tự tại, không bị khói lửa trần gian ràng buộc.
Trong mắt của hắn không hề tồn tại yêu ma quỷ thần, chỉ có một kiếm có thể chém trời, bổ núi, trảm sao, toái nguyệt...
Hắn thoát khỏi ngũ hành, vượt qua nhân quả luân hồi, ngao du cửu thiên thập địa, tiên ma thần phật gặp hắn cũng chỉ có thể cuối đầu, lấy lễ đãi chi. Kiếm trong tay hắn chính là trời, rượu treo hông hắn chính là đất, hắn chấp chưởng thiên địa càn khôn, kẻ không phục liền ra một kiếm, áo trắng không nhiễm máu tanh, quay đầu liền quên hết phiền muộn sầu não, đạp bộ tiêu sái kiếm chỉ thiên nhai.
Đó là đạo pháp của hắn, tại giữa hồng trần thành tiên, Tiêu Dao Đạo Pháp!
Hoa lá lạc sái, tán loạn tung bay, bóng ảnh lần nữa chém xuống một kiếm, kiếm ý như ma như thần phóng thẳng trời xanh, bầu trời thẳng thừng bị nó xé rách, phá mở. Bên trong chảy xuống tiên quang bảy màu, nhỏ vào nhân gian, đất đai cằn cỗi khô mộc phùng sinh, ảo ảnh kiếm đá to như trụ trời xuyên qua vô tận thời không giáng xuống, cùng kiếm đá cắm trong núi lớn trùng điệp sát nhập vào nhau.
Kiếm sơn run lên, khí lãng bộc phát oanh tạc mấy trăm dặm.
Ảo ảnh bạch y ngửa mặt cười lớn, tiếng cười cuồng lãng vang vọng chư thiên, sau cùng, dị tượng biến mất, người kia nhàn nhạt liếc mắt lặng nhìn các nàng, khóe miệng của hắn cong lên kỳ lạ, bầu rượu nhấc cao, giống như kính tửu từ biệt, cùng theo dị tượng biến thành điểm sáng mất hút khỏi trời đất.
"Hô!"
Hai người tỉnh hồn trở lại, sắc mặt tái nhợt hô hấp hồn dập.
Trên người mồ hôi ướt đẫm như tắm, một khắc vừa rồi các nàng cảm giác bản thân giống như chìm vào thao thiên cự lãng, trầm trọng đè ép, ngột ngạt, vô pháp thoát khỏi.
"Người vừa rồi là ai? Chỉ bằng một đạo ảo ảnh lại khủng bố đến mức như thế!?" Cố Lạc Tuyết run rẩy bờ môi trắng xám cất tiếng.
Tư Đồ Nhược Hy cũng không khá hơn là mấy, nàng vẫn chưa khỏi bàng hoàng bất tri bất giác lắc đầu.
"Chỉ bằng một đạo khí thế nhỏ bé của hắn đủ để diệt sát chúng ta mấy ngàn lần! Người này... không phải thời đại chúng ta có thể cân nhắc, hắn... quá khủng kh·iếp!" Nàng rùng mình nói.
Cố Lạc Tuyết nhìn nàng: "Vậy giờ tiếp tục hay dừng lại!?"
"Tiến vào!" Tư Đồ Nhược Hy lộ ra ánh mắt kiên định, răng ngà cắn chặt mở miệng.
Hai người hiểu ý lẫn nhau, không chút do dự xuyên qua cổng đá đạp vào kiếm sơn.
...
"Đồ nhi, có biến!"
Khâu Xứ Cơ lộ ra thần tình nghiêm trọng, hai mắt nheo chặt hướng về phương Đông.
"Biến gì? Đâu đâu? Ở đâu đâu!?" Tiêu Nhất ngơ ngơ ngác ngác, dáo dác dòm ngó bốn phía.
Bốp!
Khâu Xứ Cơ tức giận tát hắn một bàn tay.
"Dòm ngó lung tung cái gì thế? Nhìn về phía Đông!" Hắn trợn mắt giận mắng.
"A!" Tiêu Nhất ủy khuất xoa đầu, ánh mắt thành thật lặng hướng phương xa.
"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Cái kia... cái kia là là là... là cái gì thế!?" Thiếu niên trong khoảnh khắc há rộng cửa miệng, mặt mũi tràn đầy kh·iếp sợ lắp bắp.
Kiếm ý phá trời, thạch kiếm hàng lâm!
"Có cổ thần mộ xuất thế!" Khâu Xứ Cơ xâu xa nói.
"Cổ thần mộ!? Sư phụ, đó là cái gì!?" Tiêu Nhất chau mày hỏi.
"Chính là mục tiêu của các ngươi lần này, truyền thừa mộ phần."
"Ý của ngài, kia chính là cổ thần truyền thừa hay sao!?"
"Không sai, xem ra đã có người nhanh hơn một bước mở ra!"
Khâu Xứ Cơ lãnh đạm vuốt cằm.
"Đi thôi, tranh thủ thời gian tiến vào thử thời vận một chút, lão phu nhìn xem tòa cổ mộ này rất không đơn giản, khả năng rất lớn chính là Đế Tiên phần mộ."
"Đế Tiên lại là cái quần què gì nữa vậy sư phụ!?" Tiêu Nhất càng nghe càng lú.
Nhắc tới đây, Khâu Xứ Cơ không khỏi tràn ngập thần sắc hướng tới cùng kính ý.
"Đế Tiên... đó là một loại cảnh giới chí cao, vượt khỏi nhận biết của mảnh đại lục này, trích tinh trảm nguyệt, vượt ngang ngũ hành, chấp chưởng luân hồi càn khôn, không gì không làm được, bất tử bất diệt, đứng trên vạn đạo pháp tắc, là tồn tại tuyên cổ vĩnh hằng."
"Cái kia không phải là thần hay sao!?" Tiêu Nhất nghẹn họng trăn trối.
"Thần sao? Bọn hắn còn chưa đủ tư cách có thể so sánh!" Khâu Xứ Cơ tràn ngập kinh thường nói.
Tiêu Nhất có chút không hiểu hỏi: "Ngài nói Đế Tiên có thể bất tử bất diệt, tuyên cổ với vĩnh hằng, như vậy tại sao bọn hắn lại vẫn lạc ở đây!? Nếu đã mạnh đến mức độ kia thì ai có thể g·iết c·hết bọn họ?"
"Đó là một tràng thiên cổ đại bí, tới nay vẫn không ai biết rốt cuộc kẻ nào có đủ khả năng diệt sát tồn tại khủng bố như thế. Không chỉ một vị Đế Tiên, mà là toàn bộ Đế Tiên! Không một ai có thể tránh thoát được tràng đại kiếp năm đó. Nơi này đã từng phồn vinh biết nhường nào, thụy khí đông lai, tiên nhân đầy trời, là danh xứng với thực, Cổ Thần Địa Vực, vậy mà giờ đây, thoáng chốc đã là hoa trong gương, trăng trong nước, thật đáng tiếc sinh thời lão phu không có cơ hội được nhìn thấy tràng cảnh vĩ ngạn ấy!" Khâu Xứ Cơ tiếc nuối thở dài.
Nhìn xem ánh mắt mong lung của lão giả, Tiêu Nhất bất chợt có chút xúc động cùng thương cảm.
"Sư tôn, chẳng phải là Đế Tiên hay sao? Đồ nhi hứa với ngài, tương lai không xa nhất định sẽ để mảnh địa vực này trở lại phồn hoa vốn có của nó, để ngài có thể tận mắt nhìn thấy tiên nữ nhảy múa, thụy khí thẳng bức trời xanh!" Thiếu niên nghiêm nghị cất tiếng.
Lão giả giật mình liếc mắt, hai con đồng tử phiêu hốt thoáng chốc trở nên ươn ướt.
Hắn hút nhẹ cánh mũi, nhấc tay vả mạnh vào đầu thiếu niên.
"Nói mò cái gì? Đế Tiên là ngươi có thể đạt tới hay sao? Đừng mơ mộng nữa, tiểu tư ngươi chỉ cần khiến lão phu bớt lo là được rồi."
"Chẳng phải chỉ là Đế Tiên thôi sao? Ngài mở to mắt mà xem, Tiêu Nhất ta nói được nhất định sẽ làm được!" Tiêu Nhất kiên định hét lớn.
Khâu Xứ Cơ trong lòng có chút an ủi chắp tay hướng về phương xa.
"Cảnh giới kia đối với ngươi quá mức xa xôi, đặt mục tiêu nhỏ, trước hết tại mảnh đại lục này đứng tại đỉnh phong!"
"Đỉnh phong? Kia là cảnh giới gì!?" Tiêu Nhất tò mò hỏi.
Khâu Xứ Cơ nghiêng đầu nhìn gương mặt non nớt của thiếu niên, khóe miệng không khỏi cong lên, lẳng lặng phun ra ba chữ.
"Phong Tiên Cảnh!"
Tiêu Nhất híp mắt, bên trong ẩn chứa vô biên liệt diễm.
"Phong Tiên..."
"Tốt, đừng nghĩ ngợi, Đế Tiên mặc dù xa xôi, nhưng không có nghĩa là không thể chạm tới, trước mắt cơ hội đã xuất hiện trước mặt chúng ta, chỉ cần đi tới mộ Đế Tiên, chạm tay vào nó, như vậy thì cũng xem như là chúng ta đã chạm được tới Đế Tiên! Hắc hắc hắc..." Khâu Xứ Cơ tràn ngập cơ trí cười đê tiện.
Tiêu Nhất co rúm khóe miệng che mặt.
"Sư phụ, đồ nhi không ngờ được ngài cũng có thời điểm đê tiện đến như thế!"
"Cái gì? Ngươi dám mắng lão phu đê tiện!?"
"Không không, ngài nghe lầm!"
"Hừ, thuốc đắng qua đi chưa nhớ khổ cực mà, xem ra tiểu tử ngươi đang gạ đọn lão phu đây mà!"
Khâu Xứ Cơ nhe răng gặng giọng.
"Ài... sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi!"
"Ha hả! Muộn!"
Thiếu niên bị lão giả vô tình h·ành h·ạ, một đường thẳng hướng phương Đông.
...
Trên đỉnh kiếm sơn, Dạ tựa như u linh xuất hiện.
Mắt nó rạng ngời huyết sắc, bên trong ẩn chứa luân hồi pháp tắc loạn chuyển.
Xuyên qua vô tận thời không, nó nhìn thấy một đạo bóng ảnh áo trắng, lưng đeo ngọc kiếm, xếp bằng ngồi im tĩnh tọa.
Người kia quỷ dị mở mắt, hai con đồng tử tràn ngập hỗn độn, kiếm đạo sông dài trong mắt người nọ bắn ra quang mang chói lọi.
"Ngươi là ai!?"
Giọng điệu phiêu miểu, dường như không hợp thời không hiện tại vang vọng.
Dạ không đáp lời, Luân Hồi Nhãn gia tốc xoay tròn.
"Ồ! Lục Đạo Luân Hồi!? Một đạo chân hồn mang theo lực lượng luân hồi hay sao? Không đúng, ngươi không phải chân hồn, ngươi... cũng không phải sinh linh! Ngươi vượt ra khỏi Đạo, loại tồn tại này... Đạo có thể cho phép xuất hiện hay sao!?"
Người kia tự mình lẩm bẩm, hai mắt xuất hiện ngàn vạn pháp tắc vận chuyển.
"Thú vị, thật sự là một... đồ vật thú vị! Bổn Đế tồn tại tuyên cổ vĩnh hằng, chưa từng nhìn thấy thứ nào giống với loại người như ngươi. Bất quá, hiện tại ngươi quá yếu đuối, bổn đế tùy tiện xuất ra một ngón tay cũng đủ để diệt sát ngươi. Nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể tiến đến, trở về đi, cố gắng tu luyện, rất mong tương lai một ngày có thể cùng ngươi gặp mặt!"
Người nọ mỉm cười, không cho Dạ có cơ hội phản ứng liền phất tay đánh vỡ huyễn cảnh.