Chương 74: Trách Nhiệm Này Là Do Ai!?
Kiếp long oán giận tan biến, mây đen rút đi, trả lại một bầu trời xanh quang đãng.
Đám người quan vọng bên dưới chăm chú nhìn không rời mắt.
Chỉ thấy giữa không trung, một đạo bóng hình tàn tạ bồng bềnh trôi nổi. Sinh cơ mặc dù ảm đạm, những miễn cưỡng vẫn có thể chèo chống sống sót.
"Vậy mà thực sự để hắn vượt qua một kiếp này, thật đúng là kỳ tích!" Trương lão ngoài ý muốn nheo lại hai mắt thủ thỉ.
"Tương lai người này... bất khả hạn lượng!"
Mục Ngữ Yên đứng ngay bên cạnh đồng tình gật đầu, nhãn châu dập dờn gợn sóng.
Trên đỉnh Bạch Vân thành phủ, Cố Trường Minh chắp tay hướng mắt về phía bầu trời, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
"Tịnh Minh Tông lại sinh ra một kẻ khó lường, xem ra bệ hạ sắp sửa phải đau đầu rồi!"
...
Mây trắng treo giữa trời không, gió nhẹ lất phất lay động,
Trấn Ly Chung nhắm nghiền hai mắt, linh khí từ khắp bốn phía hội tụ tràn vào cơ thể.
Năng lượng lôi kiếp tản mát bên trong không gian bị hắn hấp thu, chậm rải chữa trị từng khối huyết nhục.
Đạo pháp tự nhiên dung nhập, sinh cơ sinh sôi không ngừng.
Thiên nguyên khí trong người cuộn trào tuôn ra, tại trước mặt hắn ngưng tụ, tạo thành một viên kim sắc thiên đan, bên ngoài, thình lình xuất hiện một đạo đan hoàn lơ lửng bao quanh.
Thiên đan bị hắn dẫn dắt nhập thể, ẩn nấp vào sâu bên trong hồn hải.
Nhất Văn Thiên Đan Cảnh, đại thành!
Thiên Đan Cảnh! Tổng cộng chia làm cửu văn, mỗi một văn gia tăng một đạo đan hoàn. Đan hoàn không phá, Thiên Đan không diệt.
Trấn Ly Chung phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt kéo mở, thần quang chiếu rọi bắn ra bốn phía.
Sau khi đạt được lôi kiếp uẩn dưỡng, da thịt của hắn trở nên trắng sáng giống như lưu ly, một nửa thân thể cháy khét trước đó cũng thình lình sinh sôi trở lại.
Nhục thân lúc này mạnh mẽ không chỉ gấp mười!
Hắn cảm nhận năng lượng khổng lồ cuồn cuộn bên trong cơ thể, khóe miệng không khỏi giương lên.
Bàn tay khẽ lật, một bộ y phục trắng tuyết thêu mây dệt nước lặng lẽ bao trùm toàn thân.
"Từ nay, Phong Kiếm Chủ chính thức biến mất khỏi thế nhân!" Trấn Ly Chung cúi đầu khẽ nói, thân ảnh của hắn sau đó lặng lẽ phai nhạt, hóa thành bọt biển tan vào hư vô.
...
Trở lại Vạn Lý Hoa Lâu, từng người lục tục thu hồi ánh mắt, trước sau như một chậm rãi ngồi về chỗ cũ.
Trấn Ly Chung từ trong hư không bước ra, xuất hiện ngay giữa lầu các, khí thế trên người bị hắn thu liễm, trở nên càng thêm thâm bất khả trắc.
"Chúc mừng Trấn Phong Chủ thành công đột phá!"
"Chúc mừng Trấn Phong Chủ, hậu vô lai giả nha!"
"Trấn đạo hữu, chúc mừng!
"Trấn huynh lại đi trước chúng ta một bước nha!"
"Chúc mừng, chúc mừng!"
Đám cường giả các đại tông phái đồng loạt đứng dậy chấp tay chào hỏi.
Ngay cả nửa bước Thiên Đan như Dịch Thiên Tứ cũng tiến lên chúc mừng một phen.
Trấn Ly Chung làm bộ đối với đám người gật đầu đáp lễ, sau đó nhanh chân hướng về vị trí Tô Thần đang ngồi bước tới.
Dưới hàng trăm ánh mắt đang nhìn, Nhất Trọng Thiên Đan cảnh Trấn Ly Chung vậy mà trực tiếp quỳ rập xuống đất, đối với người nọ mạnh mẽ dập đầu.
Ầm!
"Diệp tiền bối, công ơn truyền đạo thụ nghiệp của ngài, vãn bối suốt đời không quên!"
Tô Thần bị hành động của Trấn Ly Chung làm cho giật hết cả mình.
Hắn xấu hổ ho khan, giả bộ trấn tĩnh cất tiếng.
"Khụ khụ... đứng lên đi, bần tăng chỉ thuận miệng chỉ điểm một chút, không cần để ở trong lòng."
Trấn Ly Chung kiên định lắc đầu.
"Ân truyền đạo lớn hơn núi trời, làm sao có thể quên đi!? Huống hồ... tiền bối còn là ân nhân cứu mạng của vãn bối, nếu không phải ngài lặng lẽ ra tay, Trấn Ly Chung hiện tại đã hôi phi yên diệt dưới trận thiên địa kiếp lôi kia rồi!"
"Thí chủ làm sao phát hiện ra được!?" Tô Thần bất ngờ nhướng mày.
Trấn Ly Chung chậm rãi cất tiếng: "Bởi vì một vòng quang tráo xuất hiện lúc đó cùng với quang tráo mà Tiêu Nhất tiểu tử sử dụng lúc trên lôi đài giống y như đúc. Tiểu tử kia cùng ngài quan hệ mật thiết như vậy, cho nên vãn bối chắc chắn mười phần là ngài truyền thụ thuật pháp cho hắn. Thứ tiên thuật huyền diệu như vậy ngoài tiền bối ngài còn ai có đủ khả năng có thể xuất ra!?"
"Ây!" Tô Thần ngượng ngùng gãi đầu. Nhìn xem người nọ vẫn còn quỳ lấy không chịu đứng lên, gương mặt lập tức giả vở nghiêm lại.
"Tiện tay mà thôi, đứng lên đi, bần tăng không thích người khác hao tổn tuổi thọ của mình."
Trấn Ly Chung do dự một lúc, cuối cùng lặng lẽ đứng dậy.
Mặc dù không nói, thế nhưng trong lòng lúc này đã đem Tô Thần trở thành ân nhân đối đãi.
Chỉ cần người nọ ra lệnh một tiếng, dù cho chư thiên ma thần xuất hiện, lưỡi kiếm của hắn nhất định cũng không do dự trực tiếp chém xuống.
...
Đám người bên trong lầu các nghe được hai người đối thoại, ai nấy không khỏi dâng lên kh·iếp sợ trong lòng.
"Tiểu thư, người này khủng bố nhiều hơn lão nô tưởng tượng."
Trương lão liếc mắt nhìn Mục Ngữ Yên, lặng lẽ vận dụng thần hồn truyền âm.
Mục Ngữ Yên nghiêm trọng gật đầu, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán.
"Xem ra cần đối Tiêu Nhất chú ý nhiều hơn mới được."
Không chỉ riêng nàng, nhiều phe thế lực lúc này cũng im hơi lặng tiếng vận chuyển, từ trong bóng tối bàn tính sâu xa.
"Mong rằng người này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của tổng giáo!" Âu Dã Tử lập lòe hai mắt âm u.
Bên kia, Dịch Thiên Tứ gỡ xuống lệnh bài truyền âm trên trán, lặng lẽ thu vào giới chỉ.
"Cường giả đều ra, mưa gió sắp nổi rồi!" Hắn lạnh lùng thủ thỉ.
...
"Bần tăng không thích lễ nghi dài dòng như vậy, tới đây, ngồi xuống trò chuyện một chút!"
Tô Thần nghiêm mặt vỗ vỗ mặt đệm bên cạnh giở giọng.
Trấn Ly Chung cười khổ tiến lại, từ tốn đặt mông ngồi xuống.
"Không biết tiền bối muốn nói chuyện gì!?"
Tô Thần không vội không vàng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt hiện lên hứng thú mỉm cười.
"Nghe nói tông môn thí chủ tổ chức trận đại hội này không chỉ là vì mở ra Tinh Môn mà còn tồn tại mục đích nào khác đúng chứ!?"
"Tiền bối đối với chuyện này cảm thấy hứng thú hay sao!?" Trấn Ly Chung nhướng mày nghi hoặc.
"Cũng không đến nỗi, rảnh rỗi kiếm chút ít chuyện để g·iết thời gian mà thôi." Tô Thần giả giờ giả vịt lắc đầu, mặt cười lãnh đạm: "Thế nào? Chuyện này chẳng lẽ có gì khó nói!?"
Trấn Ly Chung lắc đầu: "Tiền bối đừng hiểu lầm, việc này cũng chẳng có gì đáng để giấu giếm, Chính Đạo Hội lần này quả thực cùng Tuyệt Thiên Ma Tông có thiên ti vạn lũ liên quan."
"Ồ! Nói nghe một chút!"
Tô Thần cười thầm trong lòng.
Xem ra nhiệm vụ sắp sửa có thể hoàn thành rồi!
...
Cổ Thần Chi Địa!
Tử khí đông lai, sương đen trải dài không thấy điểm cuối.
Trên trời không có ánh sáng, u quang lu mờ, huyết nguyệt treo cao tản mát từng vòng huyết sắc quỷ dị.
Dưới đất tràn đầy cằn cỗi, thực vật héo rũ điêu tàn, bạch cốt chồng chất, rải rác, vắt ngang hàng trăm vạn dặm.
Nơi này tựa như một vùng tử địa, hoang vu vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có gió lạnh thét gào, lộ ra một cỗ khí tức âm trầm đáng sợ.
Khoảng cách mặt đất không tới mười mét, hư không bỗng nhiên rung động, không gian vặn vẹo, rạn nứt, vỡ thành lỗ sâu khổng lồ.
Bên trong lỗ sâu, một tên thiếu niên ăn vận quần áo quản sự thình lình bị nó tàn nhẫn phun ra, sau đó khép lại biến mất không còn dấu vết.
Thiếu niên mặt mày tái mét đập vào nền đất, cuốn lên khói bụi đầy trời.
Bất bình đứng dậy, mặt hắn khó coi giống như vừa vặn gặm phải con ruồi, miệng đầy cát bụi lập tức phun ra.
"Con mẹ nó! Lần sau làm ơn nhẹ tay một chút có được hay không? Trên người lão tử toàn hàng dễ vỡ, nhỡ có vấn đề gì ai chịu trách nhiệm!?"
Tiêu Nhất oán khí chỉ vào vị trí lỗ sâu biến mất mắng chửi.
"Im miệng!"
Khâu Xứ Cơ từ trong cơ thể thiếu niên chui ra, tiện tay tát vào sau ót của hắn một phát thật mạnh.
"Thành sự không có, bại sự có dư! Nếu không phải tiểu tử ngươi đánh rắm làm nhiễu loạn thời không, thu hút Không Ma Thú công kích thì chúng ta có phải cực khổ thế này hay không!?"
Tiêu Nhất xấu hổ ho khan.
"Khụ khụ... đệ tử... đệ tử cũng không phải cố ý, thực sự là nhịn không nổi đó mà!"
"Ngươi còn dám nói!? Hiện tại thì hay rồi, cả đám bị ngươi hại cho thê thảm, mười người thất lạc khắp nơi, ngay cả Tinh Môn cũng không thấy đâu, giờ thì trở về bằng cách nào đây!?" Khâu Xứ Cơ tức giận trợn mắt.
Nói tới đây, Tiêu Nhất không phục phản bác.
"Cái này không thể oán trách đệ tử được, là do sư phụ ngài không báo trước, đệ tử làm sao có thể nghĩ ra bên trong Tinh Môn lại có sinh vật như Không Ma Thú tồn tại!? Lại càng làm sao có thể nghĩ đến loại ma thú cường đại như vậy lại bởi vì một cái rắm thúi mà t·ruy s·át chúng ta!? Phần trách nhiệm này là bởi vì ngài mà ra, cho nên không thể toàn bộ đổ lỗi hết cho đệ tử!"
"Ngươi... ngươi... tên nghiệt đồ này! Hôm nay vậy mà còn dám chất vấn vi sư!?"