Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 60: Mộc Vũ Phượng!




Chương 60: Mộc Vũ Phượng!

Oanh!

Vạn kiếm tề minh!

Kiếm Minh mở ra hai mắt khép hờ. Một đôi đồng tử sắc bén dường như chứa đựng ngàn vạn kiếm khí. Mỗi một kiếm rét lạnh thấu xương, có thể trảm ma, có thể diệt thần!

"Tru Tà!"

Cánh môi khẽ nhích, một đạo âm thanh khàn đặc từ bên trong khoang miệng Kiếm Minh lặng lẽ phun ra.

Leng keng... leng keng...

Xung quanh, từng thanh hư kiếm rung động. Không gian thoáng chốc tối tăm mù mịt.

Giữa màn đêm vô tận, quang minh chợt hiện, lóe sáng, cắt ngang vạn vật.

Roẹt!

Dường như nửa cái chớp mắt, lướt qua chỉ trong tích tắc.

Bóng đêm lui tán, toàn bộ đại sảnh im ắng dị thường. Vừa rồi tựa hồ ảo mộng vốn dĩ không hề tồn tại.

Trên lôi đài, hai bóng người một già một trẻ vẫn đứng bất động.

Lão giả ung dung chắp tay, thần tình đạm mạc như nước.

Thiếu niên tóc đen bay múa, tay phải cầm ngược chuôi kiếm, không giận tự uy.

Phụt!

Kiếm Minh há miệng, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng mãnh liệt phun ra. Trường kiếm rơi rụng xuống sàn phát ra âm thanh thanh thúy.

Leng keng...

"Kiếm Minh!"

Lai Vân trưởng lão hoảng sợ gầm lên. Vứt hết cố kỵ nhảy lên lôi đài kiểm tra tình hình, nhưng mà còn chưa kịp chạm vào cơ thể thiếu niên liền đã bị lời nói của Trương lão làm cho sững sờ tại chỗ.

"Nếu không muốn tiểu oa nhi này c·hết thì tốt nhất ngươi không nên chạm vào!"



Lai Vân chau mày: "Trương lão! Ngươi nói như vậy là có ý gì!?"

"Một kiếm vừa rồi, tiểu oa nhi này lợi dụng cơ thể làm dẫn, lấy thân ngự kiếm, mượn dùng kinh mạch toàn thân luân chuyển kiếm khí. Mặc dù hung hiểm chém ra thành công một kiếm, nhưng số lượng kiếm khí cuồng bạo vẫn còn tồn động bên trong, cần mất một khoảng thời gian để cơ thể tự hành trung hòa, nếu như lỗ mãng đụng chạm, kiếm khí sẽ b·ạo đ·ộng xoắn nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng, trực tiếp cắt đứt sinh mệnh của hắn." Trương lão lạnh nhạt giải thích.

Nghe vậy, Lai Vân bỗng nhiên lạnh cả sống lưng. May mắn Trương lão vừa rồi ngăn cản kịp thời, nếu không hắn cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào.

"Cái này... vậy... Trương lão... ngài... ngài xem.... bây giờ phải làm thế nào!?" Lai Vân lo lắng hỏi.

"Đợi một lúc sẽ tốt!" Trương lão không quan trọng phất tay, sau đó, gương mặt già nua vô danh lướt qua một vệt thưởng thức: "Thiên tư kiếm đạo xuất chúng, đạo tâm vững vàng, tương lai thành tựu khó mà đoán trước!"

"Nghịch lưu dung hợp! Thật không ngờ lại bị tiểu tử này vận dụng thành công. Ài... đúng là Trường Giang sống sau đè sóng trước!" Trấn Ly Chung từ trong kh·iếp sợ âm thầm thở dài.

Không riêng gì hắn, toàn bộ đại sảnh, bao gồm mười một tuyển thủ còn lại đều đối bóng người gầy guộc đứng giữa lôi đài tràn đầy bội phục không thôi.

Không biết trải qua bao lâu, cơ thể Kiếm Minh bỗng nhiên xuất hiện dị dạng.

"Không sai biệt lắm!" Trương lão thì thầm. Nhấc tay, cách không bổ ra một chưởng.

Oanh!

Khí lãng xuyên qua thân thể thiếu niên, đánh tan số lượng kiếm khí còn sót lại bên trong kinh mạch.

"Khụ khụ khụ... "

Kiếm Minh ho khan ra máu, suy nhược giật lùi về sau mấy bước.

Lai Vân bên cạnh nhanh tay đón đỡ. Trừ trong trữ vật giới chỉ xuất ra một viên đan dược nhét vào trong miệng thiếu niên.

"Khụ khụ... cảm tạ!" Kiếm Minh lạnh nhạt đối Lai Vân gật đầu, sau đó đẩy ra cánh tay người nọ, nỗ lực đứng vững trở lại.

Đối với thái độ của thiếu niên, Lai Vân trưởng lão biểu lộ cực kỳ không thích, nhưng cuối cùng giống như nghĩ đến điều gì, hắn đành bất lực thở dài rời khỏi lôi đài.

"Đa tạ Trương lão ra tay cứu giúp vãn bối một mạng!" Kiếm Minh đối Trương lão cúi đầu.

"Tiện tay mà thôi!" Lão giả không để trong lòng, ngược lại, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn hắn: "Một chiêu vừa rồi gọi là gì!?"

"Vãn bối gọi nó là Huyễn Hư Tứ Kiếm!" Kiếm Minh chậm rãi đáp.

"Huyễn Hư Tứ Kiếm!?" Trương lão tràn đầy suy tư: "Vừa rồi tiểu tử ngươi giống như chỉ chém qua một kiếm? Chẳng lẽ vẫn còn ba kiếm phía sau!?"



Kiếm Minh thành thật gật đầu.

"Không giấu gì tiền bối, quả thật vẫn còn ba kiếm. Huyễn Hư Tứ Kiếm bao gồm Tru Tà, Tru Ma, Tru Tiên, Tru Thần! Tổng cộng bốn thức, chỉ là thực lực vãn bối có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng chém ra một thức."

"Rất không sai! Vẻn vẹn một thức nhưng uy lực của nó so với công pháp Hoàng cấp thượng đẳng không hề kém cạnh chút nào! Ngộ tính của ngươi, lão phu đương thời ít thấy!" Trương lão không chút keo kiệt khen ngợi.

"Đa tạ Trương lão khen tặng! Trận này vãn bối thua không có gì để nói." Kiếm Minh không để trong lòng chắp tay.

Đối với tâm tính của thiếu niên trước mắt, Trương lão hài lòng vô cùng. Thắng không kiêu, bại không nản! Chỉ có như vậy, con đường truy cầu đại đạo sau này mới có thể càng đi càng xa!

"Ai nói tiểu oa nhi ngươi đã thua!?" Trương lão mỉm cười tràn đầy thâm ý.

Kiếm Minh nhướng mày, ánh mắt thanh tịnh lướt qua một vệt khó hiểu.

Không đợi thiếu niên mở miệng nói chuyện, lão giả nhẹ nhàng nhấc tay phải, chậm rãi xoắn lên tay áo. Chỉ thấy được, dưới cổ tay thình lình là một vết xước nhỏ bé, bên trên vẫn còn động lại từng luồng kiếm khí nhàn nhạt, đang tùy thời lưu chuyển.

"Nhìn thấy rồi chứ!? Lão phu lúc đầu có nói, nếu tiểu tử ngươi có thể từ trên người lão phu để lại một v·ết t·hương nhỏ, trận này lão phu để ngươi thắng! Cho nên, lão phu tuyên bố, trận này ngươi thắng!" Trương lão hòa ái cười nói.

Kiếm Minh sững sờ tại chỗ. Vừa rồi tưởng rằng một kiếm đã bị người nọ nhẹ nhàng đón đỡ, thật không ngờ vậy mà nằm ngoài dự kiến của hắn.

Trương lão thấy thiếu niên ngây người liền lắc đầu cười cười, hắn xoay người nhìn Trấn Ly Chung.

"Trấn kiếm chủ! Ngươi thấy đấy, lão phu để kết quả như vậy có thể đã hợp lý hay chưa!?"

Trấn Ly Chung chắp tay: "Trương lão đứng ra khảo nghiệm, về phương diện công chính chắc chắn không người có thể dị nghị, ngoài ra, thực lực của Kiếm Minh thì tất cả những người có mặt ở đây đều nhìn thấy trong mắt, vãn bối cảm thấy kết quả như vậy tuyệt không có vấn đề!"

"Hahaha... tốt! Vậy trận này cứ như vậy quyết định đi!" Trương lão sảng khoái cười lớn, ánh mắt đục ngầu quét qua Kiếm Minh: "Tiểu oa nhi, Tinh Môn cơ duyên lớn lao, phải thật chắc nắm bắt có biết hay không!?"

Bị lão giả mờ mịt nhấc lên, Kiếm Minh thoáng chốc lấy lại tinh thần: "Vãn bối đã biết! Đa tạ tiền bối đã thành toàn!"

"Đây là thứ mà ngươi nên có được, đi thôi!" Trương lão hờ hững phất tay.

Kiếm Minh lần nữa cúi đầu, sau đó nhấc chân rời khỏi lôi đài.

"Mười hai tiểu oa nhi còn lại, các ngươi ai lên trước!?" Trương lão mở miệng nói.

Sau một hồi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Một đạo thân ảnh tịnh lệ, mười phần thoát tục từ dưới lôi đài uyển chuyển bước ra.

Nàng mặc một thân thanh y, gót sen thon thả mang lên lục lạc, mỗi một bước phát ra từng trận âm hưởng đinh đương.



"Tiểu oa nhi, ngươi tên là gì!?" Trương lão híp mắt cười hỏi.

"Vãn bối Mộc gia Mộc Vũ Phượng xin ra mắt tiền bối!" Nữ tử kính cẩn đối lão giả hành lễ.

"Mộc gia? Là gia tộc phụ thuộc của Từ gia sao!?" Trương lão vuốt cằm.

"Vâng!" Mộc Vũ Phượng mỉm cười gật đầu.

"Ừm! Không sai! Vừa rồi lão phu cũng chú ý đến tiểu oa nhi ngươi, rất không tệ! Cảnh giới Luyện Linh đỉnh phong, lão phu cũng sẽ áp chế đến cùng cấp độ với ngươi. Cơ hội chỉ có một lần, cố gắng biểu hiện cho tốt!" Trương lão từ tốn nhắc nhở.

"Vãn bối đã biết!"

"Tốt! Tới đi!"

"Tiền bối mời cẩn thận!"

Nói xong, Mộc Vũ Phượng từ trong giới chỉ lấy ra một thanh trường tiên, tựa như thiên nữ tán hoa vẩy vào không khí.

Không gian ma sát phát ra từng trận cuồng phong, khí lãng sắc bén hóa thành giao long xé rách không khí đánh tới.

Gào!

Trương lão đối giao long phóng ra một chưởng. Chưởng ấn vô tình đập nát giao long biến thành bọt khí.

Mộc Vũ Phượng cau mày, giống như đã lường trước được điều này. Này điểm nhẹ gót chân, cơ thể uyển chuyển xoay tròn, tố y xinh đẹp bay múa.

Trường tiên trong tay trùng điệp đánh ra, âm bạo vang lên đinh tai nhứt óc.

Trương lão ung dung tránh né, thoáng chóc, tay phải mang theo quỷ tích quỷ dị, hóa thành đại trảo vươn vào không khí, tích tắc bắt được thân roi, một phát giữ chặt trong tay.

"Tiểu oa nhi, ngươi sẽ làm gì tiếp theo!?" Trương lão mỉm cười nhìn nàng.

Mộc Vũ Phượng không chút hoang mang cười xinh đẹp đáp: "Tiền bối đừng xem thường vãn bối nha!"

Nói xong, tay nắm trường tiên của nàng phát ra từng đạo thanh sắc quang hoa rực rỡ.

Trường tiên bị quang hoa bao phủ điên cuồng run rẩy. Thân roi lóe lên sinh cơ bừng bừng, vô số gai nhọn theo đó mọc ra, từng chuôi bén nhọn hướng về lão giả phóng thích.

Roẹt! Roẹt! Roẹt!

Trương lão nhướng mày, vừa muốn buông ra trường tiên liền phát hiện cánh tay vậy mà đã bị vô số dây leo rắn chắt vô thanh vô tức khóa chặt.

"Đây là... "

Chưa đợi lão giả suy tư, hàng ngàn gai nhọn thoáng chốc đã cận kề trước mắt.