Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 59: Nghịch Lưu Dung Hợp - Ngụy Kiếm Vực!




Chương 59: Nghịch Lưu Dung Hợp - Ngụy Kiếm Vực!

Loan Bộ!

Kiếm Minh thu kiếm, bộ pháp hư ảo kéo dài khoảng cách.

Định thần trở lại, hắn phát hiện lão giả vậy mà vô thanh vô tức biến mất tăm tích.

Khẽ cau mày, sau lưng đột nhiên phát lạnh. Một luồng khí tức nguy cơ bất giác giáng lâm.

Vô Ngân!

Kiếm quang lóe lên, bạch ngân kiếm mang theo hàn quang sắc bén chém ra.

Keng!

Một đạo âm thanh thanh thúy truyền vào trong tai.

Lúc này, đối diện với hắn là một trương gương mặt già nua, miệng cười tủm tỉm tràn đầy tán thưởng.

"Ý thức nguy cơ rất nhạy bén, tiểu hỏa tử, ngươi rất không tệ!" Trương lão nhỏ giọng khen ngợi.

Mặc dù được khen tặng nhưng Kiếm Minh không hề có chút cảm giác vui sướng. Hắn chưa bao giờ cảm thấy áp lực đến như thế.

Trương lão mặc dù áp chế tu vi, cùng hắn đồng dạng như nhau. Nhưng hắn thật sâu cảm nhận được chênh lệch giữa hai người tựa như hạt vừng so với quả trứng, khó bề địch nổi.

Kiếm Minh nhìn chằm chằm lão giả một hồi, sau cùng lặng lẽ thở hắc.

Bạch ngân kiếm thu lại, khí tràng quanh thân nội liễm.

Hắn đối lão giả thành thật chắp tay.

"Vãn bối biết mình không phải là đối thủ của Trương tiền bối. Tiếp tục đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì."

Trương lão tràn đầy hứng thú nhìn Kiếm Minh.

"Thế nào? Từ bỏ rồi sao!?"

Kiếm Minh lặng lẽ lắc đầu.

"Từ trước đến nay, vãn bối chưa từng cân nhắc đến hai chữ từ bỏ này. Làm một kiếm tu, đối diện với thử thách trước mắt vãn bối chỉ có thể tiến mà không thể lùi. Đó là đạo, cũng là chấp niệm của vãn bối."

"Ồ!" Trương lão tủm tỉm cười nhìn hắn: "Vậy ý tiểu tử ngươi là... "

Thần sắc Kiếm Minh thoáng chốc trở nên nghiêm túc.



"Vãn bối có một thức tự mình sáng tạo, một chiêu này mặc dù chưa hoàn thiện, nhưng nó đã bao hàm toàn bộ tinh hoa kiếm đạo từ trước đến nay của vãn bối."

"Mặc dù biết nó ở trước mặt tiền bối chỉ là trò trẻ con, nhưng tiểu tử vẫn muốn múa rìu qua mắt thợ một lần, mong rằng tiền bối có thể nghiêm túc đối đãi."

Trương lão nghe thế, gương mặt càng phát ra hứng thú nồng đậm.

"Tự sáng tạo kiếm pháp sao? Hahaha... thú vị thú vị! Tiểu hỏa tử, tới đi, để lão phu nhìn xem thiên phú cùng ngộ tính của ngươi rốt cục đạt tới trình độ nào!"

"Chỉ gần tiểu tử ngươi có thể từ trên người lão phu để lại một v·ết t·hương nhỏ, trận này lão phu để ngươi thắng!"

Kiếm Minh trịnh trọng gật đầu.

"Trước đó, vãn bối thỉnh cầu tiền bối một việc!" Hắn nói.

"Ồ! Là việc gì!?" Trương lão nhướng mày.

"Trước khi vãn bối phát ra một thức kia, mong ràng tiền bối đừng ra tay ngăn cản vãn bối, cũng như đừng để bất kỳ người nào can thiệp vào bên trong, mong rằng tiền bối thành toàn!" Kiếm Minh tràn đầy nghiêm túc nói.

Trương lão nhíu mày, mặc dù không biết tiểu oa nhi này muốn làm gì nhưng bản thân vẫn gật đầu đáp ứng.

"Được!"

"Đa tạ tiền bối!"

Kiếm Minh cúi đầu bái tạ, sau đó, hai chân phù phiếm đạp nhẹ mặt đất, cách lão giả kéo dài một khoảng không gian.

Hai mắt thiếu niên nhắm lại, tóc dài không gió mà bay.

Bạch ngân kiếm trong tay ong ong rung động.

Từ nơi sâu xa, một đạo kiếm minh vô hình từ trong linh hồn từng người vang vọng.

Leng keng!

Dưới chân hắn, vô số năng lượng bạch nhũ dâng lên, lan tỏa, bao trùm toàn bộ lôi đài.

Trương lão híp mắt, lựa chọn tiếp tục quan sát.

Leng keng!

Kiếm minh tiếp tục vang lên lần thứ hai.

Năng lượng bạch nhũ bao khỏa lôi đài thoáng chốc cất cao, hội tụ, thành hình, tạo thành vô số thanh kiếm quang hư ảo cắm sâu vào trong lòng đất, tựa như một tòa kiếm trủng tồn tại vạn năm tuế nguyệt.



"Này là... " Trương lão rung động nhìn tràng diện trước mắt, trong lòng dâng lên từng trận kinh đào hải lãng: "Là kiếm vực?"

"Không đúng, cảm giác không đúng!"

Lão giả lập tức lắc đầu phủ định.

"Tuổi trẻ như thế tuyệt đối không có khả năng lĩnh ngộ ra đạo vực. Thứ này tựa hồ càng giống đạo thế, chờ chút... "

Trương lão dường như nghĩ đến loại khả năng nào đó, ánh mắt thoáng chốc sáng lên.

"Tiểu oa nhi này vậy mà mượn nhờ đạo thế dung hợp vào trong công pháp cực cảnh, luyện ra ngụy đạo vực! Quả thật gan to bằng trời!"

Bên dưới lôi đài, được cho là lấy kiếm nhập đạo, mệnh danh một trong ngũ đại kiếm chủ Phong Kiếm Tử Trấn Ly Chung lúc này cũng kh·iếp sợ đứng dậy.

Hắn cũng là kiếm tu, tạo nghệ cao siêu, làm người trong nghề làm sao lại không biết Kiếm Minh đang có ý định gì?

"Tiểu tử này vậy mà lớn mật đến như vậy! Cả gan làm loạn! Mau cản hắn lại!"

Trấn Ly Chung lớn giọng thét lên.

Đám tông môn cao tầng lúc này mới phản ứng lại, từng người bày ra thần sắc khó tin, đặc biệt là Thiết Kiếm Môn trưởng lão Lai Vân, lúc này lòng như lửa đốt gầm to: "Kiếm Minh, bản trưởng lão mệnh lệnh cho ngươi lập tức dừng lại cho ta!"

Đáng tiếc, Kiếm Minh không nghe.

"Hỗn trướng!" Lai Vân phẫn nộ vỗ nát mặt bàn, cả người hóa thành tàn ảnh phóng thẳng đến lôi đài.

Hắn làm sao không biết việc mà Kiếm Minh đang làm lại nguy hiểm đến bực nào? Dùng bán thành phẩm kiếm thế cùng cực cảnh kiếm pháp dung hợp, ngưng tụ tạo thành thành ngụy kiếm vực, nói nghe thì dễ, nhưng thực chất chính là một đầu hủy diệt chi lộ!

Kiếm thế bổ trợ, có thể thu nạp dùng cho kiếm kỹ phát huy ra uy năng vượt mứt thường nhân. Lúc này, kiếm kỹ làm chủ, kiếm thế làm phụ, tuyệt đối không có xung đột.

Nhưng nếu làm ngược lại, dùng kiếm kỹ trở thành vật dẫn, kiếm thế đảo khách thành chủ, như vậy chẳng khắc gì tự mình nghịch lưu kinh mạch, huyết dịch đảo ngược mà chảy. Chưa nói đến tổn thương căn cơ, chỉ sợ nếu không cẩn thận, đạo thế cũng theo đó vỡ vụn, sau này vô pháp đạp vào đại đạo.

"Tiểu tử này quá nôn nóng rồi! Thiết Kiếm Phái khó khăn lắm mới xuất hiện một tên yêu nghiệt như ngươi, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì bất trắc!"

Lai Vân thầm nói không tốt, vội vàng ra tay ngăn cản.

Chỉ là, vừa tới biên giới lôi đài liền bị một luồng khí kình đáng sợ đánh ngược trở về.

Ầm!

Lai Vân loạng choạng lùi lại mấy chục bước. Thần sắc trở nên gấp gáp.

"Trương lão, ngài đây là có ý gì!?"



Trên lôi đài, lão giả chậm rãi đưa mắt nhìn Lai Vân.

"Lão phu đã đáp ứng với tiểu oa nhi này sẽ không để bất kỳ người nào tham dự vào bên trong, thật có lỗi!"

"Trương lão, ngài không phải không biết hắn muốn làm gì đi chứ? Hắn còn quá trẻ, suy nghĩ nông cạn, ngài không thể cùng hắn hồ nháu như vậy được!" Lai Vân bức thiết gầm lên.

Trương lão lắc đầu thu hồi ánh mắt.

"Đó là con đường tự hắn lựa chọn. Đạo của hắn, tự để hắn đi!"

"Trương lão!!!"

Lai Vân không cam lòng kêu gọi, nhưng đáng tiếc, lão giả vẫn thờ ơ tiếp tục nhìn chăm chú Kiếm Minh.

Thấy kêu gọi không có tác dụng, Lai Vân vội vàng hướng về phía Mục Ngữ Yên cầu cứu.

"Mục lâu chủ, Thiết Kiếm Phái ta chỉ có một mình hắn là người nối nghiệp, mong ngài có thể nể tình khuyên bảo một chút Trương lão!"

Mục Ngữ Yên tràn đầy khó xử nhìn Lai Vân, sau đó đưa mắt về phía Trương lão.

"Tiểu thư, lão nô đã hứa hẹn với tiểu oa nhi này, không thể nuốt lời!" Trương lão thở dài nói.

Mục Ngữ Yên cùng Trương lão tiếp xúc nhiều năm, cũng hiểu tính tình người nọ cương liệt đến mức độ nào. Đối với ánh mắt của lão giả, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

"Lai trưởng lão, thật có lỗi, ta nghĩ đó là lựa chọn của Kiếm Minh công tử, ta tin chắc hắn tự biết mình đang làm gì!"

"Mục lâu chủ, ngươi... " Lai Vân lực bất tòng tâm nghẹn giọng.

"Ài... " Trấn Ly Chung thở dài lắc đầu: "Tiếc cho một tên thiên tài kiếm đạo! Đáng tiếc đáng tiếc... cuối cùng chỉ là nửa bước kiếm thế!"

Nghịch lưu dung hợp, từ cổ chí kim biết bao người lựa chọn đạp lên con đường này. Phải nói, mượn dùng công pháp làm phụ, lấy đại đạo ngũ cảnh làm chủ, thắng ở uy lực vô hạn, đạt tới tình trạng tùy tâm sở dục, vô hình thắng hữu hình. Chỉ cần nhất niệm, công pháp có thể phát ra càng thêm tinh tế, đại đạo ngũ cảnh càng mang theo một loại năng lượng bạo ngược, ung dung hủy diệt hết thảy.

Mạnh là thế, nhưng đi đôi với nó là phong hiểm khó lường.

Công pháp có ngũ đại pháp cảnh.

Sơ khuy môn kính, đăng đường nhập thất, đăng phong tạo cực, cực cảnh cùng vô song chí cảnh!

Đạo cũng có ngũ đạo cảnh.

Đạo ý, đạo thế, đạo tâm, đạo vực cùng đạo thần.

Mỗi lên cao một tầng, dùng đạo làm chủ, dung hợp cùng với pháp cảnh, độ khó sẽ càng trở nên nghiêng trời lệch đất.

Vô số ngươi vì theo đuổi con đường này mà tự mình c·hôn v·ùi tương lai. Nghịch lưu nói thì đơn giản, tự mình trải nghiệm rồi mới biết khó khăn đến bực nào.

Trấn Ly Chung năm xưa cũng từng tự mình thử qua, nhưng lúc đó, hắn chỉ dám dung hợp đạo ý cùng một môn kiếm pháp đạt đến cực cảnh. Đáng tiếc, cuối cùng thất bại. Kinh mạch toàn thân chịu tổn thương nghiêm trọng, phải mất gần bốn năm tĩnh dưỡng mới ổn định trở lại. Như vậy mới thấy, nghịch lưu dung hợp chính là hủy diệt chi lộ. Biết bao nhiêu kẻ đạp lên con đường này, nhưng cuối cùng có mấy người cười đến cuối cùng!?

Hiện tại Kiếm Minh lại dám dùng nửa bước kiếm thế dung hợp với kiếm pháp cực cảnh, như vậy chẳng phải là tự tìm đường c·hết hay sao!?