Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 58: Trương Lão!




Chương 58: Trương Lão!

Bắt lấy viên đan dược, Trấn Ly Chung thâm ý nhìn Hồng Yến.

"Không cần thiết, đồ vật đã đưa ra ngoài không lý nào bản kiếm chủ thu hồi trở lại. Chuyện này cứ tính như thế là được!"

Nói xong, Trấn Ly Chung hờ hững vứt lại viên đan dược cho Hồng Yến.

Hồng Yến nghe vậy cũng biết sự tình không thể cứu vãn, lặng lẽ thở dài thu hồi Sinh Sinh Hồi Mệnh Đan, đối Trấn Ly Chung cùng Tô Thần chắp tay.

"Thành thật có lỗi với Diệp đại sư cùng Trấn kiếm chủ, là bổn gia dạy dỗ hậu bối không nghiêm, lần này trở về nhất định sẽ thật nặng trách phạt hắn."

Không đợi Trấn Ly Chung mở miệng, Tô Thần giành trước đáp lời.

"Hồng thí chủ đừng quá để tâm, sự việc đến đây kết thúc là được rồi, bần tăng thực sự không để trong lòng!"

Hồng Yến âm thầm thở phào một hơi. Xem ra tâm nhãn vị Diệp đại sư này không hề nhỏ nhen như mình nghĩ. Thật không hổ là Phật Môn nhất đại chi sư.

"Đại sư rộng lượng! Hồng mỗ hổ thẹn trong lòng."

"A di đà phật! Nút thắt giải trừ, không cần phải động binh đao, song phương đều vui vẻ, há không phải tốt thay!" Tô Thần mỉm cười hòa ái nói.

Hồng Yến cảm kích cúi đầu nhất bái.

Trấn Ly Chung thấy Tô Thần đã không chấp nhặt, hắn cũng không tiện nói gì thêm.

Đám người liếc mắt nhìn nhau, có thí dụ phía trước, bọn hắn cũng thành thật hơn hẳn.

"Diệp đại sư, không biết vừa rồi có ý kiến gì, hiện tại mời đại sư tiếp tục nói!" Lư Nhạc dẫn đầu lên tiếng.

Tô Thần đối Lư Nhạc mỉm cười gật đầu.

"Là thế này, về việc thí chủ Tiêu Nhất liên tục luân không ba lần liên tiếp, bản thân bần tăng mặc dù tin tưởng chuyện này không hề liên quan đến Trấn kiếm chủ, nhưng người nhiều tất có nghi tâm, có lẽ sẽ có một vài thí chủ trong lòng không chịu tin phục. Cho nên... chi bằng thay đổi quy tắc một điểm. Mời ra một vị trưởng bối tự mình tọa trấn lôi đài. Mười ba người, mười người có thể từ trong tay người nọ duy trì thời gian lâu nhất chính là danh sách quyết định tiến vào Tinh Môn lần này. Các vị cảm thấy thế nào!?"

"Bản kiếm chủ tán thành, các vị đây?" Trấn Ly Chung lập tức mở miệng.

Đám tông môn trưởng lão âm thầm liếc mắt trao đổi.

"Ý kiến này của Diệp đại sư không tồi, vừa tiết kiệm thời gian, vừa có thể đảm bảo công bằng công chính" Tần Uy trầm ngâm đáp lời.

"Nếu các vị ở đây đồng ý thì Lư mỗ cũng không nhiều lời." Lư Nhạc đưa ra lập trường của mình.

"Lão phu cũng cảm thấy ý kiến này không sai, chỉ là... ai sẽ là người tọa trấn lôi đài đâu?" Âu Dã Tử vuốt ve chòm râu lên tiếng.

Cả đại sảnh rơi vào tĩnh lặng.

Quả thật, những người đang ngồi ở đây đều có quan hệ thiên ti vạn lũ với nhau. Không nói nhiều ít, nhưng không một ai bảo đảm người tọa trấn cũng sẽ tuyệt đối công bằng công chính. Dù cho trưởng bối của các tông môn đã bị đào thải trước đó, ai nói được bản thân người nọ sẽ có quan hệ mật thiết gì với những thế lực còn lại hay không?

Ngươi âm thầm thiên vị một chút, thả nước cho người ta trụ nhiều hơn vài chiêu, bán một cái nhân tình, hay lợi ích lợi dụ, như vậy chẳng phải mất đi tính công chính vốn có hay sao?

Ha hả! Nhìn đám lão bất tử đang ngồi ở đây đi, kẻ nào không phải là kẻ già đời!?

Không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất!



Đám người âm thầm cười lạnh không thôi.

Xem ra dù cho bất kỳ người nào đứng ra tọa trấn đều khó lòng mà phục chúng được.

Âu Dã Tử cũng nhìn ra được điều này, cho nên câu hỏi vừa rồi trực tiếp đâm thẳng vào điểm mấu chốt của vấn đề.

"Âu chưởng môn nói không sai, các vị thấy ai có thể tọa trấn lôi đài được đây!?"

"Ha hả... thành thật mà nói, ai lên tọa trấn tại hạ cũng không yên tâm."

"Đúng thế, ta cũng tán thành!"

"Ta cũng vậy!"

"Ta cũng thế!"

"..."

Trấn Ly Chung chậm rãi nhíu mày. Xem ra sự tình có vẻ rắc rối.

"Diệp đại sư... "

Hắn nhìn Tô Thần, vừa muốn mở miệng hỏi chuyện liền bị người nọ nhấc tay cắt ngang.

"Yên tâm, bần tăng đã có nhân tuyển thích hợp."

Nói xong, hắn mỉm cười đứng dậy.

Trấn Ly Chung mặc dù ngờ vực trong lòng, nhưng vẫn quyết định đứng sang một bên thành thật giữ im lặng.

Đám người trông thấy Tô Thần bỗng nhiên có động tĩnh, dồn dập đưa mắt nhìn sang.

"A di đà phật, chư vị thí chủ chẳng lẽ quên mất vẫn còn một vị khách nhân đặc biệt hay sao!?" Tô Thần ý vị thâm trường chuyển dời ánh mắt về phía hai bóng người một già một trẻ cách đó không xa, cười hỏi.

Đám người nghi hoặc nhìn theo. Sau đó, từng người lập tức sáng lên hai mắt.

Ai nha!!! Làm sao lại quên mất vẫn còn vị thiên chi kiều nữ này đây!

Mục Ngữ Yên trông thấy từng người nhìn mình chằm chằm, trong lòng âm thầm cười khổ.

"Trương lão, sự việc xem ra lại phải làm phiền ngài rồi!" Nàng đối lão giả bên người cười áy náy.

"Chuyện nhỏ mà thôi, toàn bộ đều nghe tiểu thư phân phó." Trương lão thành thật gật đầu.

Nói xong, hắn đứng dậy đối Tô Thần thi lễ một cái, sau đó đảo mắt nhìn khắp đại sảnh.

"Chư vị nếu như tin tưởng lão phu, lão phu nguyện ý đứng ra tọa trấn lôi đài lần này!"

Tần Uy điện hạ đứng lên chắp tay.

"Nếu là Trương lão, như vậy chính là lựa chọn tốt nhất! Bản vương đồng ý!"

"Vãn bối đồng ý!" Trấn Ly Chung mỉm cười gật đầu.



"Vạn Lý Hoa Lâu trước nay duy trì trung lập, Trương lão đồng ý tọa trấn lôi đài, Lư mỗ cảm kích vô cùng!" Lư Nhạc tán thành cười nói.

"Đồng ý!"

"Chúng ta tin tưởng Trương lão, ta cũng đồng ý!"

"Không sai, vãn bối đồng ý!"

"Phiền Trương lão rồi!"

"Vạn Lý Hoa Lâu đứng ra, vãn bối nguyện ý tin tưởng"

"Phiền Trương lão!"

"..."

Từng người thành thật bày tỏ. Lúc này, không một ai dám phản bác.

Vạn Lý Hoa Lâu xưa nay chưa từng tham gia bất kỳ thế lực phân tranh của các tông môn đại phái, chính vì lý do này, đám tông môn trưởng lão tuyệt đối tin tưởng để cho Trương lão tọa trấn lôi đài.

"Làm phiền Trương thí chủ!" Tô Thần mỉm cười rạng rỡ.

"Đại sư quá lời!" Trương lão chắp tay cười đáp. Sau đó nhàn nhã bước lên lôi đài.

Lão giả lưng còng chắp hai tay sau lưng. Thanh sam lất phất lay động. Đầu tóc bạc trắng, nhãn châu đục ngầu nhìn tận thế gian. Một loại khí tức thâm trầm như biển lặng lẽ phát tán.

"Còn lại mười ba tiểu bất điểm, trong các ngươi, ai sẽ lên trước đây!?"

Từng người ngồi dưới lôi đài đưa mắt nhìn nhau. Uy áp vô hình mà người nọ vô tình tản mát khiến cho bọn hắn kiêng kỵ không thôi.

Thiên Đan Cảnh nha! Thực sự quá đáng sợ!

"Thiên Đan... " Phó tổng quản thái giám Dịch Thiên Tứ lặng lẽ híp mắt.

"Trương tiền bối, vãn bối xin phép bêu xấu trước!"

Lúc này, một đạo âm thanh lãnh đạm vang lên.

Kiếm khí reo hò, vô biên kiếm ý bùng nổ mà ra.

Kiếm Minh tay cầm bạch ngân trường kiếm, phi thân đứng giữa lôi đài.

"Vãn bối Kiếm Minh, ra mắt tiền bối!"

"Không tồi không tồi, tuổi trẻ kiếm tu, hai môn công pháp luyện đến cực cảnh, kiếm ý tu luyện đến đỉnh phong, tu vi Luyện Thần Phá Chướng Cảnh!" Trương lão tấm tắc khen ngợi, lão dung hiện ra tiếu ý nồng nặc: "Như vậy... lão phu cũng sẽ áp chế cảnh giới tương đương cùng với ngươi, hy vọng tiểu tử ngươi có thể để lão phu tận hứng một chút, hahaha... "

"Tiền bối! Mời!"

Kiếm Minh không dài dòng, bạch ngân kiếm tuốt ra khỏi vỏ.



Một đạo kiếm ý phô thiên cái địa phóng thẳng bầu trời.

"Tiền bối cẩn thận!"

Vô Ngân!

Kiếm quang loang loáng, rạch phá không khí.

"Hahaha... kiếm pháp cực cảnh! Tới tốt lắm!"

Trương lão cười híp mắt, bàn tay thả chậm, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm ra.

Keng!

Một đạo kiếm khí bị hắn nhẹ nhõm chặn đứng.

Kiếm Minh hờ hững, cũng không bởi vì kiếm kỹ của mình bị Trương lão hóa giải mà có quá nhiều bất ngờ.

"Kiếm đến!"

Thiếu niên hé môi, vô biên kiếm khí bùng nổ mà ra.

Kiếm quang ẩn hiện, chiếu sáng cả một vùng trời.

Vô Ngân!

Chiêu cũ lặp lại, tính chất khác biệt.

Lần trước một đạo, lần này là hàng trăm, hàng ngàn đạo.

Oanh minh...

Trương lão cong lên khóe môi. Tay trái chắp sau lưng, tay phải hóa thành tàn ảnh đập nát từng đầu kiếm khí bay đến trước mặt.

Kiếm Minh ngưng động hai mắt, ngân kiếm trong tay càng chém càng nhanh.

Trăm đạo!

Ngàn đạo!

Vạn đạo!

Trăm vạn đạo!

...

Kiếm khí xé gió, xung quanh thiếu niên vô hình hiện lên trăm ngàn ảo ảnh.

Bạch y theo gió mà bay, tay áo bồng bềnh bắt đầu xuất hiện vết rách.

"Thật không ngờ tới tiểu oa nhi này lại có tạo tạo nghệ kiếm pháp siêu quần bạt tụy đến như thế! Xem ra cần phải xuất lực một chút rồi!" Trương lão nheo mắt. Hai con đồng tử đục ngầu ẩn hiện quang mang.

"Tiểu hỏa tử, cẩn thận!"

Hảo tâm nhắc nhở một tiếng, lão giả trực tiếp động thân.

Giữa màn mưa kiếm khí, thân ảnh Trương lão tựa như cưỡi ngựa xem hoa, ung dung tự tại, bước đi như chốn không người.

Kiếm Minh biến sắc, dáng vẻ vạn năm bất biến thoáng chốc trở nên ngưng trọng.