Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 57: Đạo Tâm Phát Thệ!




Chương 57: Đạo Tâm Phát Thệ!

"Cái này... Trấn lão đệ, ngươi làm như thế thì có vẻ hơi quá đáng lắm rồi!" Lư Nhạc bày ra vẻ mặt tiếc hận than thở.

"Hừ... thật đúng là khinh người quá đáng mà! Một lần hai lần chúng ta còn miễn cưỡng tin đó là sự trùng hợp, nhưng đến lần thứ ba thì người coi bọn ta là người ngu hay sao!?" Phó chưởng giáo Hoàng Nguyệt Giáo Đới Cảnh Thiên phận nộ vỗ bàn quát lớn.

"Lão phu thật không cách nào biện hộ cho Trấn đạo hữu rồi! Ngươi nha... ài... làm việc quá lộ liễu." Âu Dã Tử lắc đầu thở dài.

Từng người không ngừng chỉ trích, ngay cả nhị điện hạ Tần Uy vốn còn muốn giúp Trấn Ly Chung nói đỡ vài câu cũng bị tình cảnh trước mắt khiến cho không biết phải nói thế nào.

Đối diện với vũng nước bẩn đột nhiên dội lên người mình như thế, Trấn Ly Chung là người bị chỉ trích cũng chỉ có thể biểu hiện ra ngoài b·iểu t·ình khổ không thể tả.

"Chẳng lẽ kim bảng thật sự bị hư rồi? Cái này làm sao có thể như thế được!? Thứ này dùng biết bao nhiêu năm đều không xảy ra vấn đề gì, hôm nay lại xuất hiện chuyện tiếu lâm như vậy, lão tử thật sự quá oan uổng nha!" Trong lòng hắn điên cuồng hô to, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

"Trương lão, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào!?" Mục Ngữ Yên đối lão giả bên cạnh dò hỏi.

"Rất khó nói, ba lần luân không liên tiếp quả thực là chuyện bất khả thi. Nhưng mọi thứ trên thế gian đều không có cái gì gọi là tuyệt đối. Nghe đồn có một loại người gọi là khí vận chi tử, thân mang phúc duyên thâm hậu được trời cao đặc biệt chiếu cố, loại người này cơ duyên nghịch thiên, ứng kiếp mà sinh, bản thân hắn tương lai sẽ có vô hạn khả năng, vượt xa toàn bộ thiên chi kiêu tử, Tiêu Nhất rất có khả năng chính là." Trương lão trầm ngâm rồi ngập ngừng một lúc, nói tiếp: "Nhưng mà, cũng không ngoài khả năng hắn chó ngáp phải ruồi, hoặc là... Trấn Ly Chung thật sự đã sử dụng ám thủ. Nói cho cùng, lão nô vẫn tin rằng hai khả năng đầu tiên là có khả năng nhất, bởi vì Trấn Ly Chung kẻ này không phải là người ngu, hắn biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm!"

Mục Ngữ Yên vuốt cằm.

"Trương lão nói không tồi, Trấn kiếm chủ làm người ra sao chúng ta đều rất rõ ràng. Tiêu Nhất người này xem ra phải lần nữa quan sát thật kỹ mới được. Nếu quả thực là khí vận chi tử... nhất định phải thật tốt kết giao hắn!"

Trương lão đồng tinh gật gù.

...

"Thế nào, Trấn Kiếm Chủ ngươi nói một lời đi!"

"Đúng đúng, cho chúng ta một câu giải thích hợp lý đi!"



"Mẹ nó, thật đúng là không biết đủ, quá vô liêm sỉ!"

Đám người nhao nhao lên tiếng chất vấn.

Lần này, Trấn Ly Chung thật sự không biết phải giải thích thế nào. Ba lần luân không, ngay cả hắn đều hoài nghi không biết có phải bản thân mình quấy bẩn kim bảng hay không nữa là huống hồ người khác.

"Cái này... ta biết nói ra các vị đạo hữu ở đây sẽ không tin, nhưng kim bảng quả thật không phải do bản tọa thay đổi. Chuyện này bản tọa có thể dùng đạo tâm phát thệ!"

Rơi vào đường cùng, Trấn Ly Chung chỉ có thể dùng loại hạ sách này để rửa sạch hiềm nghi.

"Trấn lão đệ, không cần như thế, đạo tâm phát thệ không phải là chuyện đùa giỡn!" Lư Nhạc giật mình đứng ra khuyên can.

"Lư đại trưởng lão nói không sai, Trấn Kiếm Chủ không nên xốc nổi!" Tần Uy cũng mở miệng khuyên nhủ.

Đám người còn lại trầm mặc không lên tiếng, bọn họ biết nếu Trấn Ly Chung dám nói ra lời này, bảy thành sự việc có lẽ giống như những lời hắn nói. Chuyện này không phải là tấm màn đen do hắn bày ra.

Đạo tâm phát thệ vô cùng tàn nhẫn. Một khi phát thệ, tu luyện giả sẽ bị tâm ma xiềng xích. Nếu như trái với lời thề, hoặc lời nói đi ngược với bản tâm, tâm ma sẽ như sợi rễ bám sâu vào trong linh hồn, ăn mòn thần trí. Nhẹ thì đại đạo đứt gãy, vĩnh cửu khó lòng tiến thêm một bước, đối với người tu luyện, đây chẳng khác nào là đoạn tuyệt con đường tầm tiên vấn đạo. Nặng hơn chính là thần trí trở nên mơ hồ, điên cuồng thị huyết, linh lực tán loạn, kẻ sống điên điên dại dại, n·gười c·hết chịu đựng ma tâm giày vò, khổ không thể tả.

"Trấn Ly Chung ta trước giờ làm việc quang minh lỗi lạc, chuyện này bản tọa nói không làm, thì tuyệt đối dám dùng đạo tâm phát thệ. Tâm ta trong sạch, sợ gì nước bẩn!?" Trấn Ly Chung lạnh lùng đảo mắt toàn trường một vòng, ngữ khí sắc bén như đao.

"Trấn đạo hữu suy nghĩ cho thật kỹ càng, đạo tâm phát thệ không phải tùy tiện có thể sử dụng. Chưa nói đến sự tình là thật hay giả, một khi ngươi phát thệ, dù cho lời nói là thật, tại khoảng khắc đó ngươi cũng sẽ bị tâm ma nhìn chăm chú. Con đường tu đạo tương lai không ít không nhiều cũng sẽ nhận ảnh hưởng đáng kể!" Dịch công công không nhịn được mở miệng nhắc nhở.

Trấn Ly Chung đối Dịch Thiên Tứ mỉm cười.

"Cám ơn Dịch công công khuyên nhủ, chuyện này đôi lời khó lòng biện hộ, chỉ có đạo tâm phát thệ mới có thể khiến đám người này dẹp yên bất mãn trong lòng. Nếu không, e rằng dù cho ngoài mặt bằng lòng, nhưng trong nội tâm chắc chắc sẽ có người không phục!"

"Ài... tùy ngươi vậy!" Dịch Thiên Tứ lắc đầu nói.



Trấn Ly Chung cười nhẹ gật đầu, sau đó há miệng.

"Hôm nay, ta, Trấn Ly Chung! Dùng đạo tâm phát thệ... "

Lời nói nửa chừng, một đạo âm thanh nho nhã từ tốn cắt ngang.

"Trấn đạo hữu chậm đã!"

Trấn Ly Chung ngưng lại, theo bản năng cùng đám người hướng mắt nhìn về phía đầu nguồn âm thanh phát ra.

Người nói không phải ai khác chính là Tô Thần.

"Diệp đạo hữu có gì chỉ giáo!?" Trấn Ly Chung mờ mịt lên tiếng hỏi.

"A di đà phật! Không biết Trấn thí chủ cùng các vị có mặt ở đây có thể nghe bần tăng một lời hay không!?" Tô Thần mặt cười hiện hòa chắp tay.

"Ngươi là cái thá gì!?" Một tên chấp sự Hồng gia nhanh mồm nhanh miệng chất vấn.

Lời vừa nói xong, hắn liền cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Một đạo kiếm khí oanh minh lóe lên. Thân hình người nọ thoáng chốc xuất hiện vô số kiếm ngân. Y phục rách nát, huyết dịch bắn ra tung tóe!

"Trấn Ly Chung! Ngươi có ý gì!?" Hồng Yến phẫn nộ gầm lên.

"Quản tốt người của ngươi! Tốt nhất nên biết lời nào có thể nói, lời không không nên nói! Đây chỉ là cảnh cáo, đừng để bản tọa phải nhắc lại lần nữa!" Trấn Ly Chung băng hàn mở miệng, từng câu từng chữ rét lạnh thấu xương.

"Ngươi... " Hồng Yến tức giận mặt nén đỏ bừng, nhưng bởi vì e ngại thực lực đối phương cho nên chỉ có thể kìm chế nén giận.



Một số người vừa nãy muốn rục rịch chất vấn Tô Thần cũng bị một kiếm vừa rồi làm cho ngậm miệng.

"Để Diệp đại sư chê cười rồi!" Trấn Ly Chung đối Tô Thần lộ ra áy náy.

"A di đà phật! Trấn thí chủ không nên đánh hắn! Chỉ là chuyện nhỏ, bần tăng không để trong lòng." Tô Thần nhẹ giọng trách cứ.

"Là tại hạ đã xúc động!" Trấn Ly Chung thành tâm nói.

"Không việc gì, dù sao hắn bị tổn thương cũng không quá nặng, chính mình làm sai, tự mình khắc phục là được rồi!" Tô Thần từ tốn cười nói.

"Thụ giáo!" Trấn Ly Chung chắp tay kính cẩn.

Nói xong, hắn từ trữ vật giới chỉ lấy ra một viên Sinh Sinh Hồi Mệnh Đan quăng cho Hồng Yến.

"Xem như đền bù cho các ngươi! Một viên đủ để hắn khôi phục chín phần mười!"

Hồng Yến cùng đám người nhìn một màn này thoáng chốc tràn đầy kỳ quái. Từ khi nào mà uy danh hiển hách kiệt ngạo bất thuần Trấn Kiếm Chủ lại trở nên dễ nói chuyện đến như vậy!?

Nghĩ nghĩ, bọn hắn lại đảo mắt nhìn vị tăng nhân mặt mũi hiền lành đang ngồi cách đó không xa. Trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Chính là hắn! Kẻ xuất hiện từ đầu đại hội đến bây giờ! Trên thần tràn ngập quang mang thần bí, ngay cả kiêu ngạo như Trấn Ly Chung cũng phải hạ mình kính cẩn bốn phần!

Trở lại nhìn nhận vấn đề, bọn hắn đột nhiên phát giác thân phận của người nọ vượt xa tưởng tượng của mình.

Đám cao tầng các thế lực bắt đầu trở nên cảnh giác, từng người âm thầm nổi lên vô số tâm tư bé nhỏ.

Hồng Yến thật sâu nhìn Trấn Ly Chung, trên tay nắm chặt Sinh Sinh Hồi Mệnh Đan tràn đầy do dự.

Hắn không phải kẻ ngu, từ thái độ của Trấn Ly Chung, hắn liền biết thân phận Tô Thần không hề đơn giản. Hiện tại chưa cách nào làm rõ người nọ là ai, bản thân tộc nhân lại đắc tội với hắn, bị ăn một kiếm trọng thương xem như đã là gieo gió gặt bão. Nếu hiện tại nhận viên đan dược này, thế thì chẳng khác nào phủ nhận một kiếm vừa rồi là vô ích! Được không bằng mất, hắn không nguyện ý mang cả gia tộc đắc tội một vị đại năng xa lạ.

"Trấn Kiếm Chủ quá lời, mọi chuyện là hắn tự làm tự chịu. Một kiếm vừa rồi đánh đến rất tốt! Viên Sinh Sinh Hồi Mệnh Đan này thật sự quá mức quý giá, Hồng mỗ bất tiện nhận lấy, mời Trấn Kiếm Chủ thu hồi trở về!" Hồng Yên chắp tay cười rạng rỡ, sẵn tiện ném viên đan dược trở lại trong tay Trấn Ly Chung.