Chương 54: Khiếp Sợ! Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu!
Trên lôi đài, hai đạo bóng hình đứng đối mặt lẫn nhau.
Kiếm Minh vẫn phong thái cũ, bạch bào phiêu dật, b·iểu t·ình lãnh đạm, hai tay ôm kiếm khoanh tròn trước ngực.
Trái ngược với hắn, đối diện Hồng Tiểu Đao lại tỏa ra khí chất cương liệt, tóc tai rối mù, thân mang hồng y xộc xệch, vạc áo mở rộng lộ ra lồng ngực cứng chắc như thép, trên lưng mang theo một thanh cửu hoàn trọng đao, tùy thời tỏa ra hỏa diễm nóng rực bức người.
"Hồng gia Hồng Tiểu Đao! Nghe danh thiên tài kiếm đạo Kiếm Minh đã lâu, bây giờ mới có cơ hội so tài một lần, quả thực không uổng chuyến đi lần này." Hồng Tiểu Đao tùy tiện lên tiếng.
"Lời nói thừa thải thì không cần nói, đánh đi!" Kiếm Minh thờ ơ mở miệng.
"Thật chẳng thú vị chút nào!" Hồng Tiểu Đao b·iểu t·ình than thở.
"Xuất đao đi!" Kiếm Minh chẳng quan tâm thái độ người nọ, ngữ khí rét lạnh như băng.
"Xuất đao!?" Hồng Tiểu Đao nhếch miệng cười: "Khi nào kiếm của ngươi ra khỏi vỏ thì đao của ta mới xuất khỏi bao."
Kiếm Minh nhíu mày không trả lời, ánh mắt bắn ra hàn quang thấu xương.
Roẹt!
Một đạo kiếm khí sắc bén vô hình xuyên thấu không gian chém tới.
Hồng Tiểu Đao b·iểu t·ình hờ hững, tùy tiện nghiêng đầu tránh thoát.
"Vội vã như vậy!?" Hắn quái khiếu cười cợt.
Kiếm Minh vẫn thờ ơ lạnh nhạt, ngón trỏ kẹp lại thành chỉ, hóa thành tàn ảnh bắn ra vô số đạo kiếm cương dày đặc.
"Muốn chơi thì bản đại gia cùng ngươi chơi!" Hồng Tiểu Đao cười nhạt, hai tay nắm chặt thành quyền, liên hoàn nộ sư đấm mạnh loạn xạ vào giữa không trung.
Oanh Oanh Oanh...
Kiếm cương cùng quyền ảnh v·a c·hạm liên hồi, nổ ra từng trận bạo hưởng đinh tai nhứt óc.
Tê...
Đám đệ tử từng tòa thế lực hít vào từng ngụm khí lạnh, gương mặt đám người tràn đầy đặc sắc, miệng mồm cứng đờ tại chỗ, không dám thở mạnh.
"Lấy ra thực lực thật sự của ngươi đi, Kiếm Minh!"
"Cái này phải xem bản sự của ngươi có đủ khiến ta xuất kiếm hay không!"
Hai người ngắn gọn trao đổi, tiếp tục cách không giao thủ.
Liệp Quang Kiếm Chỉ!
Mãnh Hổ Hồng Quyền!
Oanh Oanh Oanh...
Hàng trăm hàng ngàn đạo khí lãng oanh phá lôi đài, năng lượng cuồng bạo giăng kín sàn đấu.
"Bọn họ làm sao không xuất ra v·ũ k·hí? Đánh tiếp như vậy có ý nghĩa gì sao!?" Tiêu Nhất gãi đầu khó hiểu lầm bầm.
"Tiểu tử ngươi thì biết cái gì!?" Khâu Xứ Cơ liếc mắt nói: "Thứ bọn hắn đang đấu không phải là thắng thua, mà chính là đạo!"
"Đạo!?" Tiêu Nhất mờ mịt.
Tô Thần bên cạnh lắng nghe, giống như đã hiểu đạo mà Khâu Xứ Cơ muốn nói đến là gì. Tiền thân Diệp Thiên Phong cũng là một thiên tài tuyệt thế, hấp thụ toàn bộ trí nhớ, hắn vô cùng rõ ràng hàm nghĩa của một chữ "đạo" này.
"Đạo chia làm nhiều dạng, đạo có đại đạo cũng có tiểu đạo, từ cổ chí kim, đạo đạo tranh đấu, đối nghịch lẫn nhau. Người dùng binh khí chia làm hai loại, đồng nguyên cùng nghịch nguyên. Ví dụ, hai người dùng kiếm so đấu lẫn nhau, hai người dùng đao luận bàn thắng bại, kia chính là đồng nguyên! Còn về nghịch nguyên, binh khí hàng trăm ngàn loại, binh có tiểu đạo, binh có đại đạo, có loại binh khí sinh ra đã là đối thủ một mất một còn, hạn như đao so với kiếm, thương so với kích, nỏ so với cung... " Khâu Xứ Cơ vuốt ve chòm râu nói tiếp: "Nói đến cùng, dù là thuận hay nghịch, con đường nhập đạo cũng sẽ khó khăn trùng trùng, muốn tiến một bước, chỉ có đạp lên kẻ địch. Muốn đi xa hơn, chỉ có chiến thắng bản tâm. Kiếm Minh cùng Hồng Tiểu Đao, một đao một kiếm, bọn họ so chính là thuần đạo chi tâm. Kiếm đao mặc dù không xuất, nhưng trong quyền có đao, trong chỉ có kiếm, mỗi một chiêu, mỗi một thức, ẩn chứa đạo ý mãnh liệt, đạo ý đạt mức giới hạn chính là thời điểm binh khí xuất ra khỏi vỏ. Người nào xuất trước, người đó thua cuộc. Hiện tại phải xem đạo ý của Hồng Tiểu Đao hay là đạo ý của Kiếm Minh người nào đạt đến giới hạn trước."
Tiêu Nhất cái hiểu cái không rơi vào trầm tư.
"Được rồi, hiện tại có nói ngươi cũng không hiểu, đợi ngươi tìm được đạo ý của riêng mình, lúc đó tự nhiên sẽ không học mà ngộ!" Khâu Xứ Cơ tùy tiện phất tay.
"Nhắc mới nhớ, hình như bản thân mình có hơn hai loại đạo ý thì phải!" Tô Thần vuốt cằm ngẫm nghĩ: "Trước, Diệp Thiên Phong dùng binh khí là thương, đã lĩnh ngộ ra được thương ý. Sau, bản thân hắn rơi vào tuyệt cảnh, sinh tử trước mắt lại lĩnh ngộ ra sinh tử đạo ý. Thẳng đến hôm qua, sau khi hấp thu đại lượng linh khí từ Thánh Linh Giới, thần hồn cùng nhục thể của mình lại đạt tới tình trạng chấn cổ thước kim, nước chảy thành sông ngộ ra hồn ý cùng thể chi đạo ý, hai loại đạo ý vậy mà đạt tới tình trạng đạo vực. Cả hai dường như có loại liên hệ nào đó, tự mình dung hợp trở thành thần ý! Thần ý nha... không đơn giản chút nào!"
Đạo! Chia làm năm tầng đẳng cấp. Sơ nhập lĩnh ngộ đạo ý, đạt tới giới hạn sẽ lĩnh ngộ đạo thế. Tiến thêm là đạo tâm, đạo vực, cùng chí cao cảnh giới đạo thần!
Đạo vô biên vô hạn, thiên kỳ bách quái, có mạnh có yếu nhiều vô số kể. Một trong những đạo mạnh nhất chính là thần chi đại đạo. Tô Thần trong lúc vô thức đã lĩnh ngộ ra được!
"Ài... vô địch thật tịch mịch!" Hắn lặng lẽ thở dài.
...
Trên lôi đài, chiến đầu càng lúc càng trở nên kịch liệt.
Nhìn vào hai người vẫn đang giằng co ở thế cân bằng, nhưng thực chất Kiếm Minh với bán bộ kiếm thế vẫn nhỉnh hơn Hồng Tiểu Đao một bậc.
Dù vậy, để nói Hồng Tiểu Đao sẽ thua thì còn chưa hẳn. Nếu như đạo ý của hắn đủ kiên, vững vàng kiên trì đến lúc Kiếm Minh đạt tới giới hạn thì kết quả rất khó nói trước.
Tí tách!
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên trán Hồng Tiểu Đao bắt đầu nhỏ xuống từng giọt mồ hôi rịn.
"Cứ tiếp tục thế này thì không ổn, Kiếm Minh kẻ này đạo ý quá mãnh liệt, cuồn cuộn không dứt, càng về sau, đạo ý của ta càng lúc sẽ càng lộ ra yếu kém, xem ra chỉ có thể tăng thêm cường độ. Muốn dùng ta làm đá mài kiếm? Ý nghĩ này lão tử cũng có!" Hồng Tiểu Đao nhe răng cười, ánh mắt lộ ra hỏa diễm cháy rực.
Oanh!
Chân phải giẫm mạnh sàng đấu, khí tức Luyện Thần Cảnh toàn bộ bộc phát ra ngoài.
Cuồng Quyền Chấn Thiên!
Không muốn cách không đấu khí, Hồng Tiểu Đao trực tiếp một quyền áp sát. Thiết quyền uy mãnh như rồng, ma sát không khí bạo hưởng nổ tung.
Kiếm Minh nheo lại hai mắt, tóc đen ba ngàn lất phất lay động.
"Nôn nóng đến như vậy?" Hắn chậc lưỡi, thần tình lãnh đạm vô cùng.
Loan Bộ!
Thân hình trở nên quỷ mị, thiết quyền của Hồng Tiểu Đao theo đó xuyên thủng qua lồng ngực Kiếm Minh. Nhưng đáng tiếc, thứ hắn đánh trúng chỉ là tàn ảnh.
Tam Hoa Kiếm Chỉ!
Một đạo âm thanh lạnh lẽo vang vọng bên tai. Hồng Tiểu Đao híp chặt mí mắt, thiết quyền chuyển hướng đánh bật trở lại.
Oanh!
Khuỷu tay cùng Tam Hoa Chỉ cứng rắn v·a c·hạm.
Tí tích!
Làn da bị kiếm cương cắt vỡ, máu tươi tràn ra, lặng lẽ rơi xuống.
Mặt không đổi sắc, Hồng Tiểu Đao tung ra một cước, b·ạo l·ực đá vào đan điền Kiếm Minh.
Soạt!
Lại là tàn ảnh!
Hồng Tiểu Đao chau mày.
"Để xem thân pháp của ngươi có tránh được một chiêu này hay không!?"
Quyền Ảnh Phần Thiên!
Quyền ra như mưa, bạo vang như sấm. Toàn bộ lôi đài bị quyền khí ngập trời giăng kín.
Oanh oanh oanh...
Liên Hoa Thập Sát Loạn Âm Dương!
Âm thanh Kiếm Minh chậm rãi vang lên. Vô số quyền ảnh hóa thành hư vô.
Hồng Tiểu Đao theo nơi âm thanh truyền ra nhìn lại. Hắn thấy Kiếm Minh chân đạp Loan Bộ, mười ngón tay uyển chuyển vẩy múa giữa không trung. Hoa sen chớm nở, bạch quang kiếm ảnh sinh động hóa thành một tòa kiếm vực bất khả x·âm p·hạm.
"Ngụy kiếm vực!?" Hồng Tiểu Đao trợn tròn hai mắt, hô hấp trở nên trì trệ.
"Không phải ngụy kiếm vực, lại là một môn kiếm pháp cực cảnh! Kẻ này... " Trấn Ly Chung nhỏ giọng kh·iếp sợ.
"Hai môn kiếm pháp cực cảnh! Không thể nào! Hắn mới bao nhiêu tuổi!?"
Đám tông môn trưởng lão các tông đứng bật người dậy, hai mắt chằm chằm nhìn vào bóng người đang bị liên hoa bao khỏa, tràn đầy khó tin.
Tất nhiên, đám người Thiết Kiếm Phái, đặc biệt là Lai Vân, lúc này chính là thời khắc vui mừng nhất.
"Hahaha... trời không phụ Thiết Kiếm Phái! Tông ta lại ra một tên tuyệt đỉnh yêu nghiệt. Liệt tổ liệt tông phù hộ tông ta, hahaha... " Hắn ngửa mặt cười to: "Kiếm Minh nha Kiếm Minh, ngươi giấu diếm cũng thật sâu. Ngay cả trưởng bối như ta cũng bị tiểu tử ngươi lừa thảm."