Chương 55: Chí Đạo Tương Giao!
"Ngụy kiếm vực!? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Hồng Tiểu Đao mất đi bình tĩnh gầm thét.
Hắn không tin, hắn tuyệt đối không cách nào tin tưởng một kẻ chỉ mới chưa đầy hai mươi lại có thể lĩnh ngộ đạo vực. Phải biết nhập môn đạo ý khó khăn bực nào. Lên cao hơn còn có đạo thế, đạo tâm, sau cùng mới đến đạo vực. Từ cổ chí kim, người lĩnh ngộ được đạo tâm đã ít nay càng thêm ít chứ nói gì đến hư vô mờ mịt giống như đạo vực chi cảnh!? Kẻ này nếu như thực sự nắm giữ đạo vực, tương lai của hắn tuyệt đối là cường giả đỉnh tiêm đại lục.
Kiếm Minh chắp hai tay sau lưng, mặt mày lãnh đạm, y phục bồng bềnh trôi nổi.
"Đây không phải ngụy kiếm vực, đây là kiếm pháp cực cảnh!"
"Kiếm pháp cực cảnh!?" Hồng Tiểu Đao nới lỏng chân mày, b·iểu t·ình thoáng chốc trở nên dễ nhìn chút ít: "Ta nói đi, làm sao một kẻ chỉ mới chưa đầy hai mươi như ngươi lại có khả năng lĩnh ngộ đạo vực. Nhưng mà, hai môn kiếm pháp cực cảnh, thiên phú của ngươi cũng rất đáng sợ!"
"Vậy sao!? Lời nói đã xong, vậy giờ là lúc nên kết thúc!" Kiếm Minh không muốn dài dòng, tay áo bồng bềnh lay động. Từng đạo liên hoa kiếm ảnh phô thiên cái địa, hóa thành vũ bão điên cuồng xoắn nát không khí ập xuống.
"Không tốt!" Hai con đồng tử của Hồng Tiểu Đao co rụt, nguy cơ không cho phép hắn có một phút giây chần chờ. Leng keng rung động, cửu hoàn trọng đao tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, toàn bộ lôi đài thoáng chốc chìm vào vô hạn tĩnh mịch.
Bịch!
Kiếm Minh từ giữa không trung hạ xuống, cước bộ phiêu dật đạp nhẹ mặt sàn. Bạch y vô trần, mắt sáng tinh thần. Kiếm của hắn vẫn nằm im bất động trong vỏ, không hề xê dịch nửa tất. Từ đầu chí cuối, hắn không hề có ý định rút kiếm.
Đối diện, Hồng Tiểu Đao lạnh nhạt nhìn hắn, cửu hoàn trọng đao che kín lít nhít vết rạn. Khóe miệng thiếu niên bất tri bất giác trượt xuống một đường huyết tuyến đỏ hồng.
"Thua rồi!" Hồng Tiểu Đao b·iểu t·ình thất thần, bờ môi mấp máy nhỏ giọng: "Đến cuối cùng, kiếm của ngươi vẫn chưa từng rút ra khỏi vỏ. Thua đến rối tinh rối mù!"
Nói xong, hắn thê lương ngửa mặt cười lớn.
"Hahaha... đao của ta thua rồi! Đao của ta thua không phải dưới lưỡi kiếm của ngươi, mà thua dưới đạo ý của ngươi! Thua tâm phục khẩu phục!"
Kiếm Minh mặt không b·iểu t·ình, lạnh nhạt hờ hững nhìn lấy người nọ phát tiết phẫn hận.
Bên dưới, đám tông môn cao tầng chỉ biết thở dài tiếc nuối.
Xem ra đao đạo chi tâm của kẻ này đã xuất hiện lay động. Đối với một kẻ tu đao, đây chính là v·ết t·hương chí mạng! Ngươi tu đao, bá đạo uy mãnh, dũng khí vô song, tâm trí kiên định cứng cỏi. Một khi tín niệm b·ị đ·ánh nát, con đường hướng đạo sau này tuyệt đối trở nên vô hạn khó khăn.
Trấn Ly Chung âm thầm lắc đầu, lặng lẽ đóng lại pháp trận.
"Trận này... Kiếm Minh của Thiết Kiếm Phái chiến thắng!"
Hồng Tiểu Đao im bặc mà dừng, mặt cười ngưng lại, trọng đao tuột ra khỏi tay, đập mạnh xuống sàn.
Leng keng!
"Tiểu Đao! Trở về đi!"
Hồng gia trưởng lão Hồng Yến phẫn hận mở miệng.
Hồng Tiểu Đao nghiêng đầu hướng về Hồng Yến, sau đó đảo mắt nhìn khắp toàn bộ đại sảnh. Uy mãnh bước lên, thảm hại rời đi. Bước chân thiếu niên nặng nề tựa như ngàn cân huyền thiết.
"Đao của ngươi!" Kiếm Minh nhìn bóng lưng người nọ lên tiếng.
Hồng Tiểu Đao dừng bước, mắt đen nhìn lại.
"Không cần nữa!" Hắn lãnh đạm nói.
"Đao tại người tại, đạo mất người mất! Kẻ như ngươi, không xứng tu luyện đao đạo!" Kiếm Minh không chút thương tiếc đả kích.
Hồng Tiểu Đao im lặng, tiếp tục nhấc chân rời đi.
"Xem ra ta đã nhìn lầm ngươi!" Kiếm Minh tiếc rẻ lắc đầu.
Thiếu niên lần nữa dừng lại cước bộ.
"Nhìn lầm ta!?" Hồng Tiểu Đao bật cười: "Ngươi chưa từng nhìn thẳng ta!"
Kiếm Minh mặt không gợn sóng.
"Ngươi nghĩ rằng, chỉ có rút kiếm mới có thể chứng minh đạo của bản thân ngươi đang được tôn trọng hay sao!? Nếu nghĩ như thế, ngươi quá nông cạn! Kiếm đạo của ta là thuần kiếm chi tâm, tâm ta có kiếm, kiếm ắt tồn tại! Mỗi một chiêu, mỗi một thức của ta đều là kiếm. Ta dùng tay đánh với ngươi, thực chất chính là dùng kiếm đánh với ngươi. Kiếm đối với ta chỉ là dưỡng đạo chi kiếm, hà tất phải chấp nhất việc dùng hay không dùng?"
"Một chiêu cuối cùng vừa nãy, ta thấy được bá đao chi ý, ta thấy được đao đạo thuần khiết, chỉ có kẻ yêu đao như mạng, xem đao như bằng hữu mới mới có loại tố chất này. Vốn dĩ định rằng trong tương lai ngươi sẽ là một tên đao đạo chí đỉnh, dù thua, nhưng đáng giá được Kiếm Minh ta tôn trọng, thế mà, từ lúc ngươi vứt bỏ chiến hữu của mình, kia chính là thời điểm ngươi vứt bỏ tín niệm trong lòng. Kiếm Minh ta xem thường nhất chính là loại người như ngươi!"
Hồng Tiểu Đao run rẩy, tóc dài không gió tự bay.
"Bằng hữu... đạo của ta sao... " Hắn thất thần lẩm bẩm, một đôi đồng tử run động kịch liệt.
Bỏ mặc thiếu niên đứng đó, Kiếm Minh lạnh lùng thu hồi nội tâm trập trùng rời khỏi lôi đài.
Bất giác, Hồng Tiểu Đao phẫn nộ ngước mặt gầm lên.
"Kiếm Minh!!! Ngươi đợi đó cho lão tử, một ngày nào đó, Hồng Tiểu Đao ta nhất định sẽ khiến ngươi thành thật mà rút kiếm ra, cùng ta đại chiến thống khoái năm trăm hiệp!"
Kiếm Minh không đáp lời, bước chân vẫn chậm rãi bước đi. Bất quá, khóe miệng của hắn vô danh cong lên đường cong ưu mĩ.
Hồng Tiểu Đao phứt tạp nắm lên cửu hoàn trọng đao, thật sâu nhìn nó không rời.
"Thật xin lỗi, lão chiến hữu!"
Lầm bầm một câu, hắn tra lại thanh đao lên lưng. Đạo ý trên thân phát ra càng thêm ngưng thực.
"Có vẻ ta đã nhìn thấy một tia đạo thế chi cảnh!"
Khóe miệng cong lên, thiếu niên đạp nhẹ cước bộ rời khỏi lôi đài.
...
"Kiếm Minh, đứa nhỏ này... " Trấn Ly Chung nhìn thấy toàn bộ sự việc trong mắt, trong lòng mạc danh nổi lên vô hạn thưởng thức.
"Một thanh kiếm muốn trở nên sắc bén, trên đường không thể thiếu đi mài giũa. Kiếm của Kiếm Minh, đao của Hồng Tiểu Đao, cả hai kẻ này, tương lai bất khả hạn lượng!"
"Quả thực, chỉ có người trong đạo mới có thể thức tỉnh người trong đạo. Hồng Tiểu Đao nhân họa đắc phúc, âu cũng là số mệnh của hắn. Bất quá, con đường trảm đạo sau này có Kiếm Minh cản trở, chắc hẳn sẽ không dễ dàng chút nào!"
"Thế hệ tiểu bối, tân tinh xuất hiện càng lúc càng nhiều! Đám tiền bối như chúng ta sớm muộn cũng bị bọn nhóc con này vượt mặt."
"Hahaha... trường giang sóng sau đè sóng trước!"
Đám cao tầng các thế lực nhao nhao thổn thức.
...
"Trận thứ hai, Lý Đại Tráng của Lý gia đối chiến với Ly Mục Nhĩ của Hoàng Vân Tông!"
Kim bảng sáng lên. Đám người tràn đầy chờ mong nhìn về phía hai phe thế lực đối ứng.
"Khụ khụ khụ... các vị xin nhường một bước!"
Lý Đại Tráng vẫn như cũ b·iểu t·ình bệnh trạng sắp c·hết, chậm rãi lách qua đám người Lý gia bước lên lôi đài.
Bên Hoàng Vân Tông, tam trưởng lão Ngưu Vô Cực lại trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Mục Nhĩ, đến lượt ngươi lên đài rồi, cẩn thận kẻ này, bản trưởng lão cảm nhận được thể nội người nọ rất quỷ dị, tuyệt đối không dễ đối phó."
"Đệ tử đã biết!" Ly Mục Nhĩ thành thật gật đầu.
"Đệ đệ cẩn thận!" Ly Mục Nhất đứng kế bên quan tâm mở miệng.
"Ừm"
Nói xong, thiếu niên hít sâu một hơi, cước lực giẫm mạnh mặt đất phóng thẳng lên phía trên lôi đài, cùng Lý Đại Tráng song song đối mặt.
"Hoàng Vân Tông Ly Mục Nhất! Luyện Linh Cảnh trung kỳ, xin được phép thỉnh giáo!" Thiếu niên chắp tay nói.
Lý Đại Tráng ho khụ khụ như kẻ sắp c·hết, mỉm cười đáp lại: "Lý gia Lý Đại Tráng! À ừm... Luyện Linh Cảnh hậu kỳ!"
"Tuyên bố, lôi đài chiến bắt đầu!"
"Lý huynh cẩn thận!" Ly Mục Nhĩ nghiêm túc mở miệng.
"Tốt!" Lý Đại Tráng cười sảng khoái gật đầu.
Bối Chưởng!
Ly Mục Nhĩ động, chưởng ra như gió.
Lý Đại Tráng vẫn phong thái cũ, nhẹ nhàng phiêu giật. Chân đạp Quỷ Bộ đơn giản tránh thoát.
"Lại đến!" Ly Mục Nhĩ gầm thét.
Điệp Bối Chưởng!
Song chưởng giao thoa, linh lực hóa thành lưu thủy, dồn dập triền miên, trùng lãng bất tận.
"Không tồi!"
Lý Đại Tráng cười khẽ, miệng ho ra máu tươi khen ngợi.
Oanh oanh oanh...
Hai đạo thân ảnh đánh có qua có lại, từ trung tâm đánh thẳng ra mép sàn đấu, từ mép sàn đấu lại đánh đi vào trung tâm. Quyền chưởng v·a c·hạm kịch liệt, khí lãng oanh phá tứ phía.
Trùng Vân Nộ Lãng!
Ly Mục Nhĩ gầm thét. Song chưởng trở nên nhanh như lưu tinh. Ảo ảnh giăng kín ba trăm sáu mươi độ.
Càng đánh, thiếu niên càng phát hiện đối thủ dường như không hề có ý định ra hết toàn lực. Dù cho như vậy, người nọ vẫn như cũ nhẹ nhõm trốn tránh, phẳng phất đang chơi mèo vờn chuột. Trong lòng bất giác ủy khuất vô cùng. Hắn dù sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi nha! Lòng háo thắng thực chất cũng rất mạnh.
"Ai nha... sao đột nhiên lại tức giận rồi!?" Lý Đại Tráng mờ mịt khó hiểu.