Chương 09: Một màn quỷ dị phát sinh.
Tri thức cấp thấp chung quy chỉ cần để tâm một chút liền vô cùng rõ ràng, hơn nữa một thứ nổi danh như Phân Ảnh Bùa thì càng nhiều người biết đến.
Lâm Trường Sinh chỉ thấy linh khí nội thể rút đi cuồn cuộn, qua nửa khắc duy trì đã tiêu hao một nửa, nếu cứ tiếp tục, chỉ một thoáng nữa toàn bộ linh lực của bản thân cũng theo đó mà đi hết.
Nhưng hắn vẫn không ngừng công tới, Trần Kiệt cũng chẳng nhường một li, nhất thời phía trước biến thành cục diện bất khả tiến thoái
Trần Kiệt cũng đồng dạng mệt mỏi. Dù hắn có sức lực dẻo dai, có linh khí gia trì, nhưng liên tục vung đao với tốc độ cao như vậy, quả thực vẫn có chút không chịu nổi.
Mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống, trong mắt Trần Kiệt giờ như bao phủ một tầng sương mờ.
Mọi thứ trở nên hư ảo, chỉ có trước mắt hắn, Lâm Trường Sinh cùng trăm đạo kiếm ảnh hoa múa là rõ ràng hơn hết.
Dần dần, hắn phát hiện mình không còn cảm giác nữa.
Tay vẫn vung đao, gần như theo bản năng. Trăm đạo kiếm ảnh chẳng còn phân biệt nữa, tất cả đều nhòe đi, hóa thành một khối liền bất phân.
“Gì thế này…?”
Tâm trí bất giác đờ đẫn, một chút tỉnh táo còn lại đang gào thét điên cuồng, hắn đột nhiên nhận ra mình không cách nào điều khiển nổi thân thể, cứ như linh hồn và thể xác đã tách ra làm đôi, không cách nào dung hợp.
Nhìn khuôn mặt Trần Kiệt dần cứng đờ, Lâm Trường Sinh càng đẩy mạnh thế công. Kiếm ảnh lao vun v·út như gió, đấu khí trùng thiên khiến người xem không khỏi kinh thán.
“Thật mạnh.”
“Ta nghe nói y muốn ổn định cảnh giới nên mới đặt ra nửa khối linh thạch làm vật cược chiến thắng khiêu chiến, không nghĩ rằng lại mạnh mẽ tới nhường này.”
Vài nữ đệ tử trong ánh mắt hiện lên một chút mê ly. Dù sao nhan trị của Lâm Trường Sinh cũng rất cao, lại anh khí bừng bừng, không phải loại tiểu bạch kiểm như Lý Tam Tư có thể so sánh.
Trên đài cao.
Lục Viễn Chí kinh dị nhìn tràng so đấu này, trong lòng thầm cảm thán không thôi.
Tuổi trẻ, quả nhiên thật tốt.
Bất kể đấu khí, thiên phú, kinh nghiệm, hai người này đều là nhất đẳng.
Bằng tuổi hai người Lâm Trường Sinh và Trần Kiệt, hắn còn chưa đạt tới cấp độ tu vi này.
Lúc đó Lục Viễn Chí chỉ có Luyện Khí lục trọng, nhưng trong đám đệ tử đồng trang lứa vẫn là thiên phú rất tốt rồi.
Đó, là một thời kì mạt tài của Thiên Nguyên tông.
“Ài…chẳng muốn nghĩ lại nữa…”
Trong lòng khẽ thở dài, Lục Viễn Chí tiếp tục quan sát trận đấu.
Lâm Trường Sinh đang thôi động kiếm ảnh đột nhiên dừng lại, bất quá kinh dị là, Trần Kiệt vẫn không ngừng vung đao, dường như có thứ ma xui quỷ khiến nào đó đang chiếm cứ lấy hắn.
Không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tất thảy đều vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau ngơ ngác, trong mắt lộ rõ vẻ chấn kinh.
Đúng lúc này, một người đột nhiên hô lên.
“Nhìn Trần sư huynh!.”
Mọi người lập tức chú mục vào Trần Kiệt, chỉ thấy khuôn mặt hắn cứng đờ, đôi mắt lạc lõng vô thần, mặc dù đao vẫn vung, nhưng dường như chỉ là một loại động tác lặp đi lặp lại theo bản năng.
Ba huynh muội đệ tử Kiếm viện cũng hiện lên một vệt thần sắc kinh ngạc.
“Chuyện gì xảy ra?”
Nữ tử khẽ cau mày, nàng cũng không hiểu rõ, chuyện này quả thực mười phần quỷ dị.
Nam tử là đại ca chợt mở miệng.
“Tên đệ tử Đạo viện kia dùng sự tập trung tuyệt đối của Trần Kiệt để bào mòn tinh thần lực của hắn, không nghĩ tới y lại có thể nghĩ ra được kế sách thâm độc này."
"Hiện tại Trần Kiệt đã b·ất t·ỉnh rồi, chỉ còn thân thể hoạt động mạnh trong thời gian dài không thể ngừng lại ngay.”
“Vừa rồi, y có xem Trần Kiệt đấu với Lý Tam Tư. ta có thấy, chỉ cách chúng ta vài người.”
Nghe thế, hai người còn lại bất giác rùng mình.
Chỉ là đứng xem cung có thể nghĩ ra đối sách, vậy kẻ này có thể nói là sâu không lường được
Không nói phương diện khác, chỉ riêngkhả năng quan sát của tên đệ tử Đạo viện kia cũng là quá mức đáng sợ đi.
Không ai nói một lời, tất cả đều tập trung chú mục vào trận đấu.
Lúc này, Lâm Trường Sinh thu lại Phi Linh kiếm, huyễn ảnh cũng theo đó mà giải trừ, làm mọi người đều có cảm giác được thở ra một hơi dài.
Khuôn mặt hắn trắng bệch, bất quá lúc này lại nở một nụ cười:
“Lục sư trưởng, có thể tuyên bố ta chiến thắng được rồi.”
Lục Viễn Chí: ???
Đám đệ tử Đao viện phía dưới nghe vậy, lập tức nhao nhao phản đối.
“Trần sư huynh vẫn chưa thua, lấy lý gì ngươi đòi thắng?”
“Mọi người đều thấy, Trần Kiệt vẫn chưa hề ngã đài.”
“....”
Đủ loại lời nói khó nghe văng tới, nếu như là kiếp đầu, chắc chắn sẽ có không ít vỏ chuối cùng chai lọ ném lên.
Lâm Trường Sinh đau đầu không thôi. Hắn nói là sự thực mà.
Lục Viễn Chí đứng trên thạch trụ, cau mày nói:
“Chiến thắng chỉ xảy ra khi một người nhận thua, hoặc bị đ·ánh b·ất t·ỉnh, hoặc rời khỏi lôi đài, nếu không hắn vẫn tính là đang chiến đấu.”
Lâm Trường Sinh đương nhiên hiểu rõ luật, bất đắc dĩ vòng ra sau lưng Trần Kiệt.
Một màn quỷ dị này khiến bên dưới trợn mắt há hốc mồm.
“Chuyện…chuyện gì xảy ra.”
“Trần Kiệt không phản ứng?”
“Hắn dùng mê dược chăng.”
“....”
Lâm Trường Sinh khẽ nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói:
“Ta là quang minh chính đại đấu, mọi người đều thấy, vài trăm con mắt tại đây chẳng lẽ không rõ ràng sao?”
Quần chúng: “...”
Cảm giác bị trả đủ thật không dễ chịu chút nào.
Trong không trung chợt hiện ra một đạo phù văn, Lâm Trường Sinh nói:
“Vừa rồi, ta nói đều thật, giờ kết thúc thôi.”
Dứt lời, hắn liền đánh phù văn vào lưng Trần Kiệt.
Chỉ nghe “phốc!” một tiếng, cả thân to lớn của Trần Kiệt lập tức b·ị đ·ánh văng khỏi lôi đài, xoay trên không trung như con thoi, hoàn toàn b·ất t·ỉnh nhân sự.
Thanh đại đao thì không đơn giản như vậy, lúc rời tay chủ nhân liền theo quán tính bay đinh, bất quá đã được Lục Viễn Chí bắt lại, không còn nguy hiểm gì nữa.