Chương 08: Giao đấu Trần Kiệt
Trần Kiệt đứng dưới đám đông, lưng đeo đại đao bước lên lôi đài. Ánh mắt sắc lạnh như một con hổ nhìn Lâm Trường Sinh, trong đó lộ ra đấu khí ngùn ngụt.
Kẻ này quả thực rất mạnh.
Khí thế từ Trần Kiệt tỏa ra như một ngọn lửa cháy hừng hực, trong vô thức khiến mọi người xung quanh cảm nhận rõ một tầng áp bách vô hình.
"Trần Kiệt sư huynh lên lôi đài rồi!"
Bên dưới truyền tới vô vàn tiếng huyên náo, đám đệ tử hưng phấn mà nhìn, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Lâm Trường Sinh không có rỗi hơi, tầm mắt dần dần ngưng tụ tụ lại, một vệt chiến ý cũng theo đó mà tỏa ra.
Hắn biết, đối thủ chân chính đã tới.
“Lục sư trưởng, ta có thể tham gia chăng?”
“Chỉ cần ngươi là Luyện Khí cửu trọng, tất thảy đều không có vấn đề.” Lục Viễn Chí đáp.
Trần Kiệt gật đầu, tay rút đại đao ra, đứng vào vị trí đối diện Lâm Trường Sinh, giọng trầm trầm nói:
“Tại hạ Trần Kiệt, đệ tử Đao viện, tới tiếp nhận khiêu chiến của Lâm đông môn, xin chỉ giáo.”
“Tại hạ Lâm Trường Sinh, đệ tử Đạo viện, mời Trần đồng môn.”
Hai người đều đứng thủ thế, Lục Viễn Chí phổ biến luật, sau đó nói:
“Bắt đầu đi.”
“Hoành Phách Bạt Trảm!”
Trần Kiệt thân hình thoáng di động, đại đao trên tay vung tới, lực lượng khủng bố tỏa ra áp bách tựa như thái sơn khiến người ta không khỏi sinh ra kinh hãi.
“Thật mạnh nha!.”
“Không hổ là người đánh bại được Lý Tam Tư, nếu là ta chỉ sợ cũng chẳng đỡ nổi chiêu này.”
Xung quanh truyền tới tiếng xì xào kinh ngạc. Rõ ràng lực lượng này, trước đó chiến đầu với Lý Tam Tư, Trần Kiệt hiển nhiên chưa từng lộ ra.
“Các người cứ chờ đấy.”
Đệ tử Kiếm viện nghẹn họng, tức tới xì khói, bất quá lại chẳng làm gì được.
Người ở đấy, ngươi có giỏi thì lên đánh một trận, nói miệng thì có ai phục đâu?
Trên lôi đài, Lâm Trường Sinh gần như hành động tức khắc. Hắn mười phần rõ ràng sự lợi hại của người này, không chút chậm trên ngả người ra sau tránh một đao, tay phi tốc ngưng kết linh lực vẽ đạo phù, quát:
“Khốn Thân phù, đi!”
Một tầng linh quang nhàn nhạt chợt lóe lên, tiếp đó lấy tốc độ mắt thường không kịp thấy ấn lên người Trần Kiệt.
Phanh!
Trần Kiệt đột nhiên cảm thấy toàn thân cứng đờ, nháy mắt biết bản thân trúng chiêu, không chút do dự tế ra một đao, linh lực vận chuyển phi tốc khiến toàn thân như tỏa ra lam sắc. Không ngờ Khốn Thân phù ếm lên người lại trực tiếp bị bức ra ngoài, tiêu tán trong không khí.
Sinh Lưu Đao!
“Trần Kiệt ngươi lợi hại a.”
“Ta cược hết tài vật một năm cho ngươi đó, không được phép thua. Ngươi thua chúng ta sẽ chỉ có nước gặm bánh bao mà thôi.”
Một kẻ hét lớn, nhìn y phục là đệ tử Đao viện. Chung quanh bất giác quay ra nhìn y với ánh mắt quái dị.
“N…này,... ta nói gì sai sao?”
Con người chung quy vẫn là linh trưởng đứng đầu vạn vật, một lúc nhiều ánh mắt chú mục vậy, chỉ có kẻ ngu như lợn mới không nhận ra.
Tên đệ tử Đao viện đó tất nhiên không thiểu năng, ngay lập tức cảm thấy không ổn, lắp bắp mấy tiếng:
“Không có gì, chúng ta chỉ thấy lũ Kiếm viện mồm quạ, ngươi cũng sắp gia nhập rồi đấy.”
Trên lôi đài, Lâm Trường Sinh đối diện đao chiêu, đột nhiên có cảm giác không thực.
Huyễn ảnh?
Trong lòng hắn âm thầm đưa ra suy đoán.
Sinh Lưu Đao, ý như tên, một đao mang theo dòng chảy sinh mệnh vô tận, khiến đối thủ không cảm nhận ra sát khí cùng đấu khí, bất tri bất giác sẽ coi như không có tồn tại uy h·iếp. Dù đao chiêu là thực, nhưng đối diện vẫn không thể phân biệt hư thực.
Bất quá, Lâm Trường Sinh khác với những kẻ khác - Hắn có hệ thống.
Chỉ thấy, đáy mắt khẽ lập lòe ngân quang.
—--------------------
【Vũ kỹ: Sinh Lưu Đao « Đê giai thượng phẩm »】
【Tiêu hao: 490 « Linh lực »】
【Đặc biệt: Khó thể phân biệt hư thực, đồng thời huy động dòng chảy sinh mệnh trong thân thể, trực tiếp giải khai mọi trạng thái bất lợi đồng cảnh giới】
【Mô tả: Sinh Lưu Đao, ý như tên, một đao mang theo dòng chảy sinh mệnh vô tận, khiến đối thủ không cảm nhận ra sát khí cùng đấu khí, bất giác sẽ coi như không có tồn tại uy h·iếp. Dù đao chiêu là thực, nhưng đối diện vẫn không thể phân biệt hư thực】
—-------------------
Nháy mắt đọc qua thông tin về Sinh Lưu Đao, hắn lập tức xác định, không thể đối cứng.
Đao này, là thực.
Khốn Thân phù bị hóa giải, cũng là do tác dụng của Sinh Lưu Đao.
Kẻ này thật có hàng!
Đao đã tới sát, Lâm Trường Sinh lập tức lách người né. Kể ra thì chậm, thực chất chỉ trong nháy mắt, người xung quanh chỉ thấy hai kẻ thoắt cái xáp lại sau rồi tách ra, quá trình không một chút v·a c·hạm.
“Ngươi rất nhanh.” Trần Kiệt lặng lẽ quan sát đối thủ, trong lòng bắt đầu nổi lên chiến ý.
Lâm Trường Sinh không đáp, hai mắt dần trở nên thâm thúy. Ánh mắt hai kẻ v·a c·hạm với nhau, thoáng chốc như tóe lửa.
“Ta tới.”
“Mời.”
Hai thân ảnh thoáng cái lao lên, phía sau chỉ để lại một vệt tàn ảnh mờ nhạt.
Lâm Trường Sinh từ trong hư không rút ra một thanh trường kiếm, ngoại hình đơn giản, chính là Linh Phi Kiếm mà bất cứ đệ tử nào khi gia nhập Thiên Nguyên tông đều được cấp phát.
Tay điểm liền hai đạo giấy bùa, Linh Phi Kiếm đâm xuyên qua, kim quang bỗng chốc lóe lên rực rỡ, chỉ nghe thấy một tiếng quát nhè nhẹ:
“Bách Huyễn Ảnh Kiếm Vực!.”
Nghe vậy, trong đám đông bỗng có một đệ tử Đạo viện hô lên:
“Lâm sư huynh tốt, Phân Ảnh phù có thể thôi động tới mức này, Trần Kiệt khốn rồi.”
Lời của hắn tất nhiên lọt vào tai rất nhiều người, quần chúng lập tức tập trung quan sát lôi đài, chung quanh tuyệt không một ai dám thở mạnh.
Phân Ảnh bùa mặc dù chỉ có cấp bậc Đê giai thượng phẩm, nhưng điểm đặc biệt ở chỗ, chỉ cần đủ lực khống chế và linh lực cùng nguyên hồn mạnh mẽ, có thể nhân đại lượng huyễn ảnh lên, tối đa có thể tới hơn ngàn đạo huyễn ảnh.
Nhưng dù vậy, rất ít người ở cấp độ Luyện Khí có thể thôi động Phân Ảnh bùa tới năm mươi đạo chứ đừng nói là hàng trăm.
Mà lúc này, trên lôi đài…
Phi Linh Kiếm đồng lúc huyễn hóa ra hơn trăm đạo, giống y như đúc, mắt thường không thể phân biệt được.
Lâm Trường Sinh đứng giữa làn mưa kiếm đó, cười nói với Trần Kiệt:
“Trần đồng môn, đao kia của ngươi thực khiến ta kinh hãi.”
“Giờ thì, so đấu đi.”
Dứt lời, hơn trăm đạo kiếm ảnh lao vụt về phía Trần Kiệt, thanh âm cắt gió rợn người, phảng phất như có thể xuyên qua mọi thứ, không gì có thể cản.
Trần Kiệt tầm mắt ngưng tụ, hắn biết, trong số kiếm ảnh kia, chỉ có một cái là thực.
Tay vung lên đại đao múa liên hồi, chớp mắt cuốn theo vô số cương phong. Bất cứ kiếm ảnh nào lao đến đều b·ị c·hém một lượt, dù đối mặt vài trăm đạo cũng không hề mảy may sơ sót dù một chút
Lâm Trường Sinh tầm mắt nghiêm túc. Trần Kiệt lấy công làm thủ, tuy không ngoài dự liệu của hắn, tuy nhiên chính vì thế việc t·ấn c·ông lại khó hơn vạn phần.
Phi Linh Kiếm thật lúc này vẫn một mực ẩn nhẫn không t·ấn c·ông, căn bản, là không thể công được.
Trần Kiệt từng bước áp sát, Lâm Trường Sinh thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, trong lòng chợt minh bạch, múa đao với cường độ cao như này, dù là tu sĩ cũng sẽ mệt c·hết.
Trong lòng liền nhảy ra một chủ ý, hắn lập tức kết thủ ấn, linh lực từ lòng bàn tay tuôn ra, hơn trăm đạo kiếm ảnh lập tức ngưng lại, sau đó đồng loạt từ bốn phương tám hướng đâm tới.
“Đây là muốn bức Trần Kiệt lộ ra sơ hở.”
Phía dưới, ba huynh muội đệ tử Kiếm viện mỗi người một thần sắc. Nữ tử vẫn một mặt nhàn nhạt, trong khi nam tử xưng nhị ca lập tức kích động không thôi.
Nam tử còn lại liếc nhìn đệ đệ của mình, chép miệng:
“Thanh Vĩnh, ngươi cứ chờ đi, lát nữa mới có chuyện hay.”
Trần Kiệt đột nhiên thấy thế công từ bốn phương đánh tới, trong lòng nháy mắt trầm xuống. Mặc dù phòng thủ như kia tiêu hao sức lực mười phần kịch liệt, nhưng lấy sức mình vẫn chưa phải là gánh nặng. Lâm Trường Sinh này là muốn bức hắn lộ ra sở hở đây.
Chân đạp lướt đi một khoảng, trăm đạo kiếm ảnh lập tức đuổi theo, thế công tứ phương lập tức thành tam phương dồn ép.
“Ngươi vẫn còn chưa hiểu được.”
Trần Kiệt đạp chân thắng lại, đao trong tay múa lên vùn vụt chỉ để lại dư ảnh, thậm chí so với trước còn nhanh hơn vài phần.
Nhưng trên khuôn mặt Lâm Trường Sinh ý cười càng ngày càng đậm, tay điều khiển kiếm ảnh, tốc độ còn nhanh hơn trước, hoàn toàn bắt kịp lấy tốc độ ra đòn của đối phương.
“Kẻ này… hắn muốn làm gì?”
Nữ tử dưới đám đông khẽ cau mày. Nàng hoàn toàn không hiểu, tên đệ tử Đạo viện kia muốn tiêu hao tới c·hết sao?
Phải biết rằng Phân Ảnh bùa vô cùng đặc biệt, không có thời hạn duy trì, chỉ có liên tục tiêu hao linh lực tới duy trì tác dụng.
Tương tự vậy, Huyễn ảnh phân li càng nhiều, thể tích càng lớn, tiêu hao đồng dạng càng kịch liệt.
Hơn trăm đạo kiếm ảnh như này, hắn thực sự chịu nổi sao?