Chương 10: Ẩn tình
Lục Viễn Chí tay cầm đại đao, tay kia xốc Trần Kiệt dậy, trông qua vô cùng nhẹ nhàng.
Một tráng hán, một cây đao nặng trăm cân, thế mà ông ta làm thực tựa lông hồng, gần như cảm giác hai vật thể to lớn kia đều là không khí, làm Lâm Trường Sinh tê dại cả da đầu, trọng tài quả nhiên đều là quái vật, tốt nhất là không nên đúng tới nha.
“Người chiến thắng, Lâm Trường Sinh!”
Tiếng tuyên bố chiến thắng vang lên, đệ tử Đạo viện hò reo, trong khi người Đao viện lại ìu xỉu, tinh thần xuống thấp tới cực hạn.
Tên vừa rồi kêu cược một năm ban thưởng giờ khuôn mặt như tro tàn, trong lòng khóc không ra nước mắt, lũ Kiếm viện mồm thực quạ đen a.
Lục Viễn Chí định tiếp tục thông cáo thì Lâm Trường Sinh khoát tay, cười nói:
“Sư trưởng, ta thực sự không thể đánh tiếp. Phần thắng cược này xin giao cho Trần đồng môn, vừa rồi đệ tử đích xác là thắng hiểm, nếu không vô phương đánh bại được Trần đồng môn rồi.”
Lời này vừa ra, không ít người giật mình nhìn hắn.
Không nói tới thể diện, chỉ là nửa khối linh thạch, bất cứ ai cũng cảm thấy không thể rời tay.
Lục Viễn Chí gật đầu, đáp: “Được.”
“Đa tạ sư trưởng.”
Ôm quyền chào, Lâm Trường Sinh rời khỏi Diễn Võ Sảnh, quay về Đạo viện.
~~~
Phụ cận Thiên Nguyên Tông có một cái sơn cốc, trong sơn cốc bình thường chỉ có dã thú, giờ đây bất thường có thêm vài chục đạo thân ảnh.
Dưới ánh trăng, tất cả đều im lặng. Lướt nhanh trong rừng, rốt cục dừng lại trước cửa một sơn động nhỏ.
“Chúng ta đã tới.”
Người đi đầu bỏ mũ trùm đầu xuống, là một nam tử mang mặt nạ bạc điêu khắc đồ án quỷ tinh diệu. Phía sau y cũng đồng loạt làm theo, tất cả đều mang mặt nạ, bất quá mỗi người mỗi khác, không ai giống ai.
“Vào đi.”
Trong sơn động chợt truyền ra thanh âm, cửa sơn động cũng lóe lên tinh quang, trong hư không tầng tầng cấm chú được cởi ra, vô tung vô ảnh mà tan biến giữa thiên địa.
Ngân diện nam tử khẽ ngoái đầu lại, cẩn thận quan sát một hồi, dặn dò:
"Canh chừng cho kỹ, nhất định không cho phép kẻ nào vào đây."
"Rõ!"
Đám người sau lưng liên hô to một tiếng, nam tử gật đầu, lúc này mới tiến vào trong sơn động
Xuyên qua một thông đạo, nơi cuổi vẻn vẹn chỉ có một gian thạch thất được khoét rỗng, hiển nhiên là nới rộng từ nguyên bản sơn động ra.
Trên tường treo đuốc, ánh sáng tù mù khiến không khí trở nên ngột ngạt. Một nam tử trung tuần ngồi cạnh bàn đá, khuôn mặt tựa hồ ly, không ai khác ngoài Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực vén tay áo mời ngân diện nam tử ngồi xuống, tay cầm bình trà rót cho y, nói:
“Thiếu gia, mọi chuyện đã y như dặn. Tuy không thể tận mức, nhưng cũng đã đánh động được rồi.”
Cách xưng hô của Triệu Vô Cực với nam tử có chút đặc biệt. Chỉ thấy y khẽ cười lạnh, nói:
“Đám ngu xuẩn cao tầng gia tộc thật chẳng biết đầu bị cửa kẹp hay không. Triệu thúc, ta nghĩ ngươi vẫn nên cẩn thận.”
“Không có gì, lão nô năm nay tròn hai trăm tuổi, chính là nhờ lão gia của ngài cứu giúp, nay được phó thác, cái mạng này chính thuộc về thiếu gia rồi.”
Triệu Vô Cực nhấp một ngụm trà chậm rãi nói, ngữ khí tràn đầy kính ý với vị được gọi là lão gia nam tử kia.
Lão gia đó, đương nhiên là phụ thân của ngân diện nam tử. Triệu Vô Cực xem chừng đối với người đó quan hệ không cạn, có thể coi là ân công.
Ngân diện nam tử hơi im lặng, lát sau thở dài nặng nề:
“Triệu thúc, trong tộc, ta chỉ có thể tin tưởng mình ngươi.”
“Lão thái gia mặc kệ thiếu gia sao?”
“Không, lão thái gia thân khó lo, ta cũng không muốn làm vướng tay chân, đành tự mình chiếu cố bản thân vậy.”
Ngữ khí y có chút bình thản, nhường Triệu Vô Cực mười phần đau lòng.
“Thiếu gia, chờ đại sự hoàn thành, lão nô sẽ theo thiếu chủ thanh toán lũ ngu xuẩn kia.”
Nếu không phải vì đại sự gia tộc giao phó, mình cũng không phải xa thiếu gia tới mức để thiếu gia tự mình chịu khổ.
Nhưng bảo đao không chém g·iết không thể hiện được thần uy, ngọc không mài mãi chỉ là khối đá thô. Triệu Vô Cực nháy mắt lại vô cùng hưng phấn. Thiếu gia nhà mình có thể tự lo, sau này ắt sẽ thành đại nghiệp.
Tới lúc đó, có thể ngận cười chín suối đi gặp ân công được rồi.
Ngân diện nam tử trầm mặc. Đối diện Triệu Vô Cực, y đột nhiên có chút thương cảm. Ra người lo cho mình nhất lại là một người không có chút huyết thống nào với bản thân, có lẽ đời này, y định sẵn sẽ cô độc.
Từng người từng người rời xa, ngươi chỉ có thể đứng c·hết lặng, là một trải nghiệm vô cùng thống khổ.
Y từng phải trải qua như thế, hơn nữa không chỉ một lần.
Khẽ nở một nụ cười. Sao chứ, thiên bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu. Kẻ mạnh mới là kẻ đúng, nắm đấm to chính là đạo lý ngàn đời. Nhỏ yếu sao, chỉ là một lúc kiến hôi mà thôi.
Lực lượng, mới là thứ y theo đuổi.
Chỉ có lực lượng, y mới có thể bảo vệ những người y thương yêu nhất.
“Triệu thúc, sự tình của ta, thúc tìm hiểu được tới đâu rồi.”
Ngân diện nam tử không nói chuyện ngoài, nữa, trực tiếp vào chủ đề.
“Bẩm thiếu chú, lão nô tra xét ba mươi năm không rõ ràng, bất quá thiếu chủ có thể yên tâm, chuột đã vào lồng, tất sẽ là vật trong tay. "
"Thạch Đổ trấn là nơi lão nô khoanh vùng được, tiện một đường chúng ta hành sự luôn.”
Triệu Vô Cực nghe ngân diện nam tử nói liền cung kính báo cáo, tiếp đó giới chỉ lóe lên, một quyển trục da dê từ trong hư không hiện ra. Lão trình lên hai tay, nói:
“Đây là tiến độ điều tra, ngoài ra phía cao tầng Thiên Nguyên cũng dao động, không chừng, đại sự trăm năm của thiếu chủ có thể thành công, song hỷ lâm môn.”
Ngân diện nam tử tiếp nhân quyên trục, mở ra, sau đó cuộn lại, bình thản nói:
“Ngoại vật mà thôi, thứ chúng ta cần chính là thời gian. "
"Gia tộc quá vội vàng, một chút áp lực đã không chịu nổi, ngu tới mức tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió.”
“Ta cũng hết lời rồi.”
“Dù sao chuyện cũng đã, đành hành sự tại nhân, thành sự tại thiên mà thôi.”
Triệu Vô Cực tiếp nhận lại quyển trục, khẽ hỏi:
“Thiếu chủ, lần này xuất động tinh anh nội viện, chúng ta làm nội ứng, toàn bộ lực lượng đều là tập trung tại Thiên Nguyên tông, lão nô e rằng sự tình vây g·iết kia sẽ có không ít bất trắc.”
“Dù sao, theo lão nô quan sát, đệ tử ngoại môn tư chất tốt lần này đi cũng không hề ít, trong đó nội môn đệ tử cũng xuất động trên trăm người.”
“Chi bằng, mượn thêm một chút hộ vệ bên người lão thái gia, như thế sẽ an toàn hơn.”
Ngân diện nam tử lắc đầu, mỉm cười nói:
“Triệu thúc, người cũng là quá lo lắng rồi. Đám Cảnh Việt, Bạch Khiêm tuy rằng tu vi không được coi là đỉnh lưu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại mười phần tinh thông, dù là ta đối mặt cũng không dám có chút sơ suất.
“Huống hồ lần này, người bên trong cơ hồ đều có chuẩn bị.”
Lời này vừa ra liền làm Triệu Vô Cực thần nhan rung động, lát sau, trên khuôn mặt gầy gò hiện lên một vệt vui mừng:
“Vậy thì tốt rồi."
Lời vừa ra, không hiểu sao mọi thứ rơi vào im lặng.
"Cũng không dễ dàng như vậy, chuyện này chỉ có hai ta biết, nhất định không được cho cao tầng gia tộc một chút tin tức nào.
Ngân diện nam tử hơi cúi đầu, lát sau ngẩng dậy, trong đôi mắt tràn đầy lãnh ý lạnh thấu xương.
“Triệu thúc, việc tại đây, tất thảy đều nhờ ngươi vậy.”
“Lão nô cung tiễn thiếu chủ.”
Triệu Vô Cực cung kính ôm quyền cúi người. Ngân diện nam tử đi không quay đầu lại, lát sau thân ảnh đã biến mất cuối thông đạo đen ngòm.