Chương 07: Một cái tiểu đệ cuồng nhiệt
Tay nâng lên trường kiếm, hàn khí quẩn quanh nhàn nhạt như vân. Lăng Siêu hít sâu một hơi, chậm rãi nói từng chữ:
“Sư huynh, xin chỉ giáo.”
“Mời.”
Lâm Trường Sinh khoát tay, hai mắt Lăng Siêu lóe tinh mang, chỉ thấy thân ảnh đột nhiên biến mất, dưới chân lưu lại một tầng khí lưu nhỏ.
Không khí ba động cuồng bạo mang theo một tia lãnh tức nhàn nhạt. Lâm Trường Sinh không nhanh không chậm, ngón tay điểm một tia linh lực, thuần thục vẽ lên không trung một đạo linh phù.
“Lôi Vực!”
Chung quanh đột nhiên bạo phát tầng tầng lôi điện, nhất thời phạm vi ba trượng trở thành tử địa thực sự.
Ba động linh khí khủng kh·iếp lan ra xung quanh khiến người quan chiến đồng loạt ồ lên kinh ngạc.
“Lấy công làm thủ, quả nhiên có chút môn đạo.”
“Nửa khối linh thạch cũng không phải dễ lấy như vậy.”
“Hừ, một chút trò vặt, ta chỉ cần vài khác là có thể hạ y được rồi.”
“...”
Xung quanh truyền tới không ít lời tán thán cùng khinh thường. Mặc dù Đạo viện mới là nhất mạch chính thống của Bất Chu Phong, tuy nhiên Phù LInh Sư và Trận Đạo Giả chiến lực tự thân lại không thực sự nổi trội, chỉ khi đứng trong đoàn đội mới có thể phát huy hết sức mạnh của mình.
Những kẻ nói lời không dễ nghe kia, thực sự cũng là có căn cứ
Trong đám đông, ba người một nữ hai nam đứng quan sát, tất cả đều mạc bào phục Kiếm viện. Nữ tử mang mạng che mặt, bất quá đôi mắt phượng kia thực sự quá kinh diễm, không cần nhìn hết cũng biết đây là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Hai nam tử còn lại nhìn trạc đôi mươi, khuôn mặt giống nhau y như đúc, hiển nhiên là song sinh huynh đệ. Người đứng bên trái cười nói:
“Lăng Siêu đang chờ thời cơ, tên đệ tử Đạo viện kia vội vàng rồi.”
Nam tử còn lại không đáp, chỉ lặng lặng quan sát. Nữ tử khẽ che miệng, tiếng kêu thanh thúy động lòng người:
“Nhị ca, huynh cứ chờ đi. Cha bảo chúng ta phải coi huynh cho kỹ, giờ thì muội hiểu thật rồi.”
Nam tử: “....”
Lâm Trường Sinh không vội vàng. Hắn biết mình làm gì.
Trong đáy mắt khẽ lập lòe ngân quang.
—--------------------
【Chủ thể: Lăng Siêu « Tu sĩ Nhân tộc »】
【Xưng hào: Không có.】
【Tu vi: Luyện Khí kỳ Cửu trọng « Tiến độ: 27% »】
【Thọ mệnh: 174 năm…】
【Linh lực: 12447 /16.000 « 77,8% »】
【Thể lực: 340 / 400 « 85% »】
【Nguyên Thần: 750/750 « 100% »】
【Pháp bảo】
Hàn Thục Kiếm« Đê giai thượng phẩm »
【Công pháp】
Vận Linh Quyết « Đê giai trung phẩm »
Tứ Kiến Nhập Môn kiếm pháp « Đê giai trung phẩm »
—-------------------
Tại dòng 【Linh lực】 chỉ số đang rút đi điên cuồng.
Hắn không thể nhìn rõ tình huống, bất quá dựa vào phán đoán, đây là một bí pháp gia tăng tốc độ với tiêu hao lớn.
Lăng Siêu qua vài chiêu giao thủ, biết thủ đoạn phòng ngự Lâm Trường Sinh phi thường mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào xuất kỳ bất ý mới có thể giành được thắng lợi.
Tấn công so tiêu hao với phòng ngự, là hoàn toàn khác biệt.
Tấn công tất bại.
Vì thế, không thể dựa vào đôi công mà tiến hành so đấu tiêu hao, trừ phi cảnh giới áp chế, nếu không biện pháp này là không tưởng.
Không phòng ngự nào là không có sơ hở. Với kiếm thuật của mình, Lăng Siêu tin tưởng, dù chỉ là một kẽ hở nhỏ nhất cũng có thể khai thác.
Vì thế, hắn kiên nhẫn. Công ngay không có tác dụng, dùng tiêu hao linh khí đại lượng tới gia trì tốc độ. Phòng ngự không thể quá toàn diện, chỉ có thể tập trung một mặt mới có thể từ tiêu hao ít nhất lấy được hiệu quả cao nhất, ngược lại dàn trải ra sẽ làm mỏng đi nhiều, tất nhiên hiệu quả cũng sẽ suy yếu.
Lôi Vực do Lâm Trường Sinh thi triển mặc dù phạm vi tác dụng lớn, uy lực cũng không tệ, là vũ kỹ Đê giai thượng phẩm từ Bất Chu Phong Đồ Lục lấy ra, nhưng Lăng Siêu không phải không thể không chống lại được lôi điện đó.
Hắn lo ngại sau đó còn có hậu chiêu, lúc đó thế cục khó có thể vãn hồi.
Hai bên nhất thời lâm vào giằng co, không bên nào chịu đi một nước.
Tính toán qua lại, rốt cục vẫn là án binh bất động.
Ngay thời điểm người xung quanh dần mất kiên nhẫn, Lâm Trường Sinh tựa như không duy trì nổi Lôi Vực, giây lát xuất hiện vài điểm biến động.
Lăng Siêu chờ thời cơ đã lâu, lập tức Hàn Thục Kiếm phi tốc đâm tới. Sương giá liễm nội nay ngưng kết, chỉ một thoáng khiến cả không gian như đông cứng lại.
Một kiếm này, tuyệt luân lăng lệ.
Chỉ thấy, quanh kiếm phi tốc đóng thành một tầng băng nhận, tinh quang lấp lánh tựa sao trời. Lăng Siêu miệng khẽ nhếch, lấy hắn tốc độ, dù Lý Tam Tư được xưng là đệ nhất thiên kiêu Kiếm viện cũng ăn không ít quả đắng.
Bắt quá, mọi chuyện không phải lúc nào cũng là một lộ thẳng đi.
Lâm Trường Sinh thân ảnh đột ngột hư ảo, lắc một cái liền biến mất. Hàn Thục Kiếm đâm tới được dồn vô số lực lượng, giờ mất đi mục tiêu liền thuận đà lao đi không cách nào khống chế.
Nguy to!
Lăng Siêu trong lòng cấp tốc nhảy ra báo động, khuôn mặt đột ngột biến sắc.
Hắn không hiểu tại sao, một kẻ cư nhiên đang tại vị mà có thể đột ngột biến mất. Có thể là một số bí pháp, nhưng chính nó cũng cần thời gian chuẩn bị, trong đó cũng xuất hiện không ít dấu hiệu. Lâm Trường Sinh thuộc Đạo viện, có thể tìm tới một số linh phù thuấn di, nhưng Lăng Siêu hắn hoàn toàn không thấy đối thủ vẽ bùa, hơn nữa cũng không có xuất hiện linh khí ba động nha!
Lăng Siêu không rõ, nhưng người xem phía dưới lại mười phần rõ ràng.
Lâm Trường Sinh khi cách Hàn Thục Kiếm chưa đầy nửa tấc tay liền nghiêng ngươi, Lôi Vực được thi triển cấp tốc tụ họp lại đối diện Lăng Siêu. Dưới tình trạng ánh sáng bị bẻ cong liên tục, hơn nữa động tóc mười phần nhanh, việc Lâm Trường Sinh trong mắt Lăng Siêu thuấn di cũng không phải chuyện lạ.
Điều quan trọng hơn là, khí tức của hắn, tuyệt không lộ ra.
Nếu như Lăng Siêu có thể cảm nhận được khí tức của Lâm Trường Sinh, hắn sẽ phát hiện, đối thủ căn bản chẳng có biến mất đâu cả, chỉ lợi dụng góc nhìn bị biến dạng mà lẻn ra sau lưng mình mà thôi.
Bất quá, thiên hạ liền không có chữ “nếu” có thể cứu vãn.
“Sư đệ, kết thúc thôi.”
Lâm Trường Sinh tay ngưng kết liền hai đạo linh phù, một chưởng chắp lại đánh bay Lăng Siêu khỏi lôi đài.
Phốc!
Lăng Siêu bay một hồi rơi xuống, bất quá cũng không thụ thương, chỉ cười khổ, biết Lâm Trường Sinh đã hạ thủ lưu tình.
“Lâm sư huynh, đa tạ hạ thủ lưu tình.”
“Kiếm thuật rất tốt.” Lâm Trường Sinh gật đầu. Đối với chiến thắng, hắn không có chút nào quan tâm. Nhưng Lăng Siêu nhường hắn cảm thấy thú vị một hồi.
“Kiếm ngươi, lấy chữ “khoái” làm đầu, tất phải có công phu khống chế lực lượng.”
Lăng Siêu nghe thế, ban đầu hơi sửng sốt, về sau thần sắc dần nghiêm túc, ôm quyền cúi đầu thụ giáo:
“Đa tạ sư huynh chỉ dạy.”
Lâm Trường Sinh mặc dù không tu kiếm, nhưng để lại trong lòng hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Có thể thong dong đối với khoái chiêu, bực này bản sự, không phải am hiểu rất sâu kiếm thuật là không được.
Điều này khiến Lăng Siêu trước giờ lãnh đạm đột nhiên sinh ra mười phần hâm mộ Lâm Trường Sinh
Lâm Trường Sinh bất tri bất giác có một cái tiểu đệ cuồng nhiệt theo sau lưng.
Lăng Siêu đi rồi, tất nhiên nửa khối linh thạch vẫn còn đấy. Bất quá không ai đi lên, một màn kia đã khiến họ trực diện thấy được sức mạnh của Lâm Trường Sinh.
Lục Viễn Chí lại ra thông cáo lần nữa, tuy nhiên xung quanh vẫn chỉ là một mảng im lặng.
Bất đắc dĩ, ông quay qua nói với Lâm Trường Sinh:
“Tiểu tử, ngươi cũng là ác tay quá đi, giờ trong Luyện Khí cửu trọng ở đây, ai còn dám đánh ngươi nữa?”
Lời nói ra, khóe môi tất cả mọi người đều bất giác giật nhẹ.
Lão Lục à, ông có thể nhận từ chút không?
Tâm linh chúng ta, thực quá mức mỏng manh rồi.
Hết Trần Kiệt, giờ lại đến Lục Viễn Chí, quần chúng lúc này thực sự có cảm giác bi ai khó tả.
Thực lực yếu, làm gì có tư cách phản bác đâu?
Đúng lúc này, một đạo thanh âm mạnh mẽ từ dưới vang lên:
“Ta, tiếp nhận khiêu chiến.”