Chương 06: Trần Kiệt, nhà ngươi thực tru tâm a
Trần Kiệt vẫn sừng sững đứng tại lôi đài, trên thân tràn ngập thiết huyết chi ý. Ngay dưới chân hắn là Lý Tam Tư b·ị đ·ánh cho thần hồn tán loạn, mặt mũi bầm dập b·ất t·ỉnh nhân sự.
“Lợi hại!”
Một đệ tử bên Đao viện cuồng nhiệt hô lên, những đệ tử xung quanh cũng như sực tỉnh, nhất thời tiếng tán thán vang dội.
“Ha ha ha, Trần Kiệt sư huynh quả nhiên lợi hại, chúng ta ngứa mắt lũ Kiếm viện lâu lắm rồi, huynh đánh trận này, thực sáng khoái lắm.”
“Đúng nha đúng nha.”
“....”
Lâm Trường Sinh nhìn Lý Tam Tư, bất giác bi ai thay cho hắn.
Khuôn mặt này, coi như là bị hủy đi.
Thật tiếc.
Phía Kiếm viện bị trào phúng ngược lại, tuy giận mà chẳng làm được gì, chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi, để lại Lý Tam Tư nằm xụi lơ trên sàn lôi đài.
“Cứ để các ngươi kiêu ngạo một đoạn thời gian đi. Phần này ân tình, Kiếm viện chúng ta nhất đính sẽ trả đủ.”
Đáng thương bạn nhỏ Lý Tam Tư, vừa rồi còn được tung hô như anh hùng, hiện tại không khác gì chó nhúng nước, bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn.
Trọng tài tiến ra tuyên bố chiến thắng, giao phần thắng cược cho Trần Kiệt. Phần cũng không nhiều, chỉ là vài bình đan dược chữa thương cấp thấp, bình thường giao đấu giữa các đệ tử phần đặt cược cũng chỉ như vậy, ít ai muốn đem đồ áp đáy hòm ra đặt cược, chỉ khi có thâm cừu đại hận mới dốc gia sản ra chiến một trận thống khoái.
Trần Kiệt nhận lấy đồ thắng cược, lại nhìn xuống Lý Tam Tư dưới chân, bất giác cau mày:
“Hình như… hơi yếu quá thì phải…?”
Quần chúng: “....”
Vài đệ tử Kiếm viện đi được nử chừng tức nghẹn tới đỏ mặt: “Ngươi…”
Bất quá, bọn họ cũng chẳng cãi nổi, chỉ đành chỉ tay mà không nói được thêm lời nào.
Trần Kiệt, nhà ngươi thực tru tâm a…
Vài kẻ trong đó thực sự rất muốn khóc. Bọn hắn đặt cược không ít, đúng như ban đầu nói, bọn hắn thua cược ván này, tháng tới cũng chỉ có thể gặm bánh bao sống mà thôi.
Trần Kiệt trong bất tri bất giác nhận vô số cừu hận mà chẳng hay.
“Chỉ dùng sở học cơ bản mà thắng được thiên kiêu, phần bản sự rất đáng để bồi dưỡng.”
Trên lầu cao, một vài vị trưởng lão ngồi uống trà. Vừa rồi trận chiến diễn biến như thế nào, nhất cử nhất động đều được họ nắm bắt không sót một chi tiết.
Vị trưởng lão ngồi giữa tay cầm phất trần, mi dài trắng xóa rủ xuống, bộ dạng tựa như trích tiên. Chén trà trên tay nhấp một hơi nhẹ, tiếp đó cười lên, nói:
“Thiên Nguyên Tông chúng ta rất lâu không có xuất hiện đệ tử kiệt xuất, nay xuất hiện một người như thế này, quả thực vô cùng đáng mừng.”
“Chư vị, ta muốn thỉnh tông chủ điều thêm đệ tử nội môn tham chiến thảo phạt. Nếu như chỉ có đệ tử ngoại môn tham gia, quả thực cũng có chút khó.”
Một trưởng lão ước chừng ngũ tuần, mặt nhọn mày mỏng lên tiếng. Gã tên Triệu Vô Cực, là một trưởng lão ngoại môn, tu vi đã đạt tới Ngưng Thần cảnh nhị trọng.
Câu chuyện đột nhiên bị ngắt ngang, không ít người nhìn Triệu Vô Cực bằng ánh mắt quái dị cùng khó chịu. Triệu Vô Cực trong chốc lát hơi lúng túng, mắt già đỏ lên, cười khan:
“Chư vị, chuyện này liên quan tới an nguy của đệ tử bản môn, ta cũng thực lòng lo lắng.”
“Lòng Triệu trưởng lão như nào chúng ta đều rõ ràng mà.” Một trưởng lão khác cười lên ha hả, tiếp đó nói: “Triệu trưởng lão nói quả thực không hề sai, đệ tử ngoại môn chiến lực đỉnh phong của tông môn cũng không nhiều, mà đệ tử nội môn chúng ta lại nhiều hơn không ít.”
“Chi bằng điều động thêm đệ tử, cũng là một phần đảm bảo cho an nguy cả đoàn vậy.
Triệu Vô Cực nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích: “Ích Tắc huynh quả nhiên thông hiểu, đệ quả thực không sánh bằng.”
Vị trưởng lão kia cũng cười đáp:
“Ta cũng là biết được đôi chút tấm lòng Triệu trưởng lão, không có gì đáng khen cả, khách khí quá rồi.”
“....”
Một kiện sự tình như vậy, chỉ có người trong cuộc mới biết.
Lâm Trường Sinh lúc này tiến sang một lôi đài còn trống khác, nói với trọng tài phụ trách lôi đài:
“Đệ tử muốn tiếp nhận khiêu chiến của mọi người, tu vi là Luyện Khí cửu trọng.”
Trọng tài phụ trách lôi đài này là một nam tử trung tuần, mái tóc đã điểm chút hoa râm. Ông ta nhìn Lâm Trường Sinh rồi gật đầu:
“Được, tiểu tử ngươi muốn ổn định tu vi đúng chứ?”
“Đúng vậy, phiền sư trưởng quan tâm rồi.” Lâm Trường Sinh đáp. Qua bảng thông tin hiển thị, ông ta tên Lục Viễn Chí, tu vi đã tới Luyện Thể bát trọng, việc nhìn thấu trạng thái của hắn cũng không có gì đáng kinh ngạc.
“Muốn đặt cược hay không đặt cược?”
“Đệ tử đặt nửa khối linh thạch hạ phẩm.”
Lâm Trường Sinh lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm vừa được ban thưởng. Lục Viễn Chí nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị.
“Tiểu tử ngươi chắc chứ? Đại giá lớn đấy.”
Lâm Trường Sinh nghe ra ông có ý khuyên bảo, bất quá, vẫn kiên trì, gật đầu đáp:
“Đệ tử quyết định.”
“Vậy tùy ngươi thôi.” Lục Viễn Chí cũng không tiện can thiệp, khuyên đã rồi, cũng là trọn tình trọn nghĩa, tiếp đó ra thông cáo có người tiếp nhận khiêu chiến, phần đặt cược là nửa khối linh thạch.
Nửa khối linh thạch, đối với đệ tử ngoại môn mà nói chính là một bút tài sản không nhỏ.
Phải biết rằng, phần lớn số linh thạch đó đều được dùng để tu luyện, rất hiếm ai nguyện ý đem ra trao đổi hay đặt cược.
Linh thạch phi thường trân quý, một khối linh thạch hạ phẩm có thể so với một ngàn lượng bạc. Nếu như đơn thuần dùng hấp thu linh khí thiên địa để tu luyện thì tốc độ có thể gọi là một, thì dùng linh thạch tu luyện, tốc độ phải gọi là mười!
Cả một tháng số linh thạch đều được phát có hạn định, tới cấp độ như Lâm Trường Sinh thì một tháng được phát chín khối, tuy nhiên một trận đấu mà bỏ ra liền nửa khối, nghĩ thôi cũng thấy nhức trứng
Tất nhiên hắn chưa tới nỗi đầu bị cửa kẹp mà giao không ra nửa khối linh thạch.
Nếu đã phát ra khiêu chiến, liền trong lòng đều có nắm chắc.
Nửa khối linh thạch quả nhiên có sức hấp dẫn điên người. Lục Viễn Chí vừa phát ra thông cáo liền có không ít kẻ hai mắt phát sáng, lập tức kéo sang lôi đài Lâm Trường Sinh đang tọa trấn, một đoàn ùn ùn chạy tựa như cá thấy thính rang.
Thơm thật!
Một người từ dưới nhảy lên lôi đài, sau lưng giắt bội kiếm, là đệ tử thuộc Kiếm viện. Lục Viễn Chí hỏi một vài câu, sau đó chỉ vào vị trí đứng.
“Tại hạ Lăng Siêu, Kiếm viện đệ tử, xin sư huynh chỉ giáo.”
Mỗi người có thời điểm nhập môn khác nhau, chỉ cần thân phận ngang bằng, dựa vào thời gian nhập môn để phân thứ tự. Lăng Siêu vừa rồi được Lục Viễn Chí thông báo, biết Lâm Trường Sinh hơn mình, một tiếng gọi sư huynh cũng không là quá.
Lâm Trường Sinh cũng gật đầu, ôm quyền đáp lễ:
“Ta Lâm Trường Sinh, đệ tử Đạo viện, tiếp nhận khiêu chiến của sư đệ.”
Lục Viễn Chí phổ biến vài điều luật cơ bản cho hai người, sau đó tung thân lên thạch trụ cao góc lôi đài, phất tay nói:
“Bắt đầu đi.”
Hai người lập tức hành động. Tiếng vừa dứt, Lăng Siêu tuốt kiếm sau lưng lao tới, lưỡi kiếm như tản ra tầng tầng băng hàn, lạnh lẽo vô ngần, trong thoáng qua như nghe thấy thanh âm kim loại cắt gió rít lên từng hồi sắc lạnh. Lâm Trường Sinh không dám coi thường, song thủ toát ra hai đạo phù, linh lực vừa động, hai đạo phù liền cháy rực. Hắn quát:
“Chấn!”
“Băng Sơn kích!”
Hai chiêu v·a c·hạm tạo ra chấn động không nhỏ, cả lôi đài trong thoáng chốc như rung lên. Lâm Trường Sinh đá xéo một đường, dưới đáy giày không ngờ còn ẩn thêm một đạo phù khác, chốc lát hóa thành một luồng hỏa diễm bay vụt về phía Lăng Siêu.
Lăng Siêu lùi ra không được bao xa, thấy công kích chớp mắt đánh tới thì thất kinh, lập tức vung kiếm lên đoạn một đường, hỏa diễm bỗng chốc liền bị xẻ làm hai tiêu tán trong không khí.
“Sư đệ, toàn lực đi.”
Kiếm vừa hạ chưa kịp định thần, thanh âm Lâm Trường Sinh liền vang lên bên tai. Lăng Siêu nhất thời không phản ứng kịp, chỉ thấy bả vai đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, cả người tựa như con thoi b·ị đ·ánh văng tới góc lôi đài.
Bịch!
Va chạm với sàn đá hoa cương không phải là một trải nghiệm dễ chịu, một lần ngã là một lần nhức thấu xương. Lăng Siêu lăn lông lốc một hồi, cả người như tê dại thành một đoàn, mất một lúc mới đứng dậy được, bộ dáng mười phần chật vật.
Nhìn góc lôi đài, ngay bên cạnh là long trụ cứng rắn, hắn ôm kiếm, đối Lâm Trường Sinh nói:
“Đa tạ Lâm sư huynh hạ thủ lưu tình.”
Lâm Trường Sinh gật đầu, coi như đáp lễ. Vừa rồi hắn cũng cố ý khống chế lực đạo không để cho Lăng Siêu b·ị t·hương, nếu mạnh tay hơn, hắn giờ đã b·ất t·ỉnh nhân sự rồi.
Dù sao, thạch trụ của lôi đài cũng không tầm thường, một va một đập, không nằm rên rỉ nửa ngày là không xong.