Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Đeo Bám 999 Kiếp: Ta Có Thể Tính Toán Chỉ Số Vạn Vật.

Chương 05: Diễn Võ Sảnh




Chương 05: Diễn Võ Sảnh

Diễn Võ sảnh.

Lâm Trường Sinh giao nộp lệnh bài thân phận, tùy tiện kiếm lấy một chỗ đứng, sau đó chăm chú quan sát cuộc chiến trên lôi đài.

Trên lôi đài, hai đệ tử ngoại môn đang chiến đấu kịch liệt, đao qua kiếm lại loang loáng, đấu pháp ám chiêu sử ra liên tục, trong không khí mơ hồ nổi lên chút khẩn trương.

“Lý sư huynh cố lên!”

“Lý Tam Tư, ta cược nhà ngươi ban thưởng cả tháng này đó. Ngươi thua ta chỉ có thể gặm bánh bao sống qua ngày mà thôi.”

Lý Tam Tư là đệ tử ngoại môn thuộc Kiếm viện, người cổ vũ cho hắn đương nhiên cũng là đệ tử thuộc Kiếm viện. Bất quá nhờ khuôn mặt có dung nhan không tồi, trong đám người cổ vũ kia có không ít nữ đệ tử tới từ mấy viện khác

Bên phía đối diện cũng nhao nhao vang tới tiếng cổ vũ:

“Hạ hắn đi Trần đại ca.”

“Lý Tam Tư bất quá chỉ là Luyện Khí bát trọng, muốn chiến thắng Trần Kiệt đại sư huynh chúng ta các ngươi còn kém lắm!.”

Vài nữ đệ tử không phục, bắt đầu hét lên:

“Lý sư huynh cố lên, cho bọn chúng biết lợi hại”

Nhìn lên lôi đài, Lâm Trường Sinh bất giác le lưỡi. Nhan trị thực khác biệt a.

Đối lập với Lý Tam Tư một bộ dạng như trích tiên, bạch bào phiêu phủ, Trần Kiệt lại hoàn toàn đối lập lại. Vai u thịt bắp, mày dài trán rộng, hai mắt sắc bén tựa chim ưng, quả thực vô cùng hùng dũng. Bất quá khẩu vị của nữ nhân lại chẳng như thế, đều là yêu thích bộ dạng tiểu bạch kiếm cùng soái khí như Lý Tam Tư kia, thành ra Trần Kiệt lại thành đại hắc tử trong mắt chúng nữ.

Trần Kiệt cũng chẳng phải kẻ hoa tâm, đối mặt với nhiễu động bên ngoài mà mắt không hề xao động. Hắn vung đại đao, đao khí quét qua vùn vụt ngăn chặn thế công của Lý Tam Tư không một kẽ hở. Lâm Trường Sinh bên ngoài cũng vô cùng tán thưởng, kẻ này nếu bình an phát triển, thành tựu chắc chắn vượt xa nhiều người.

Keng!

Keng!

Keng!

Vụt!

Lúc này, Lý Tam Tư đột ngột đổi phương thức t·ấn c·ông, từ trong hư không lấy ra một thành trường kiếm khác. Trần Kiệt hai mắt khẽ nhếch, vung đao lên, quát:

“Toàn Phong Trảm!”



Đại đao phá không trảm tới, đao khí mạnh mẽ không gì cản nổi. Lý Tam Tư cũng không nhiều lời, tay tế ra vài đạo phù vẽ sẵn, song kiếm lập tức xuyên qua, trong giây lát có tầng tầng thủy lưu quấn quanh.

“Xem chiêu!.”

Thân ảnh Lý Tam Tư đột ngột biến mất. chỉ thấy xong kiếm loáng một cái đá lướt tới trước mặt Trần Kiệt. Tốc độ trong thoáng chốc bạo phát khiến kẻ ổn định như Trần Kiệt cũng phải giật mình, vội vàng vung đao lên đỡ, tuy nhiên tốc độ của Lý Tam Tư quá nhanh, một kích trực tiếp khiến Trần Kiệt thúc thủ, không thể làm gì hơn ngoài phòng ngự thụ động, cả người nhận phản chấn lui tới tận góc lôi đài.

“Khá lắm!”

“Đánh hay lắm!”

Xung quanh lôi đài nổi lên tiếng cổ vũ không ngớt, ngay cả trọng tài lôi đài cũng lộ vẻ tán thưởng.

Không thể không nói, Lý Tam Tư thực sự có bản lĩnh.

Lấy tu vi Luyện Khí bát trọng áp chế được đối thủ có tu vi Luyện Khí cửu trọng là điều không phải ai cũng có thể làm được.

“Lý sư huynh, hạ hắn đi, cho Đao viện kiến thức Kiếm viện lợi hai như thế nào!”

“....”

Nghe xung quanh nổi lên tiếng tung hô, trên mặt Lý Tam Tư khẽ nổi lên một vệt kiêu ngạo

Hắn, là thiên kiêu Kiếm viện.

Một Trần Kiệt trước mắt, vẫn y như thế có thể nhẹ nhõm áp chế.

Nhìn Lý Tam Tư, trong lòng Lâm Trường Sinh khẽ thở dài.

Kẻ này, dục tốc bất đạt, vừa có chút thành công liền kiêu ngạo. Trần Kiệt kia căn bản vẫn chưa dùng tới một nửa bản lĩnh. Nếu sao sánh hai bên, Lý Tam Tư có đuổi mười vạn tám ngàn dặm cũng không bắt kịp Trần Kiệt.

Quả nhiên, Trần Kiệt chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tam Tư, sau đó khẽ phun ra một câu:

“Ngươi, quá yếu.”

Quá yếu?

Mọi người xung quanh lôi đài thoáng chốc choáng váng, rơi vào im lặng.

Ngay cả trọng tài lôi đài cũng trợn tròn mắt kinh ngạc. Kẻ này đào đâu ra bản lĩnh nói láo không chút chớp mắt?

Hàng trăm con mắt cùng đổ dồn về Trần kiệt, tiếng trào phúng nhất thời nổi lên:



“Mạnh miệng gớm, để xem Lý sư huynh đánh ngươi tới không nhấc người dậy nổi, xem còn dám nói nữa không.”

“Lý sư huynh là chân truyền đệ tử của Kiếm viện viện trưởng, bản lĩnh tất nhiên thông thiên, cách một hai trọng đánh bại cũng không phải điều gì lạ.”

“...”

Trần Kiệt cũng lười đáp trả, chỉ lẳng lặng nhìn đối thủ, hít sâu một hơi rồi nói rành rọt từng chữ:

“Ngươi, quá yếu.”

Quần chúng: “....”

Lý Tam Tư bị ánh mắt ấy nhìn cho dựng đứng tóc gáy, bất quá hắn chẳng thèm để tâm, chỉ vỗ tay cười lớn

“Tốt, tốt, quả thực có khí phách.”

Nói rồi, song kiếm lăng không sau lưu phi tốc bay tới trên tay, thủy lưu quấn quanh như giao long, linh khí ba động trong không khí bàng bạc tựa sơn hải. Uy thế dâng lên ngất trời, vài người đã kinh hô:

“Lý sư huynh muốn nghiêm túc rồi!”

Lâm Trường Sinh cũng quan sát chăm chú trận đấu, trong đầu không biết đang nghĩ chuyện gì.

Lý Tam Tư nâng lên kiếm, kiếm quang lăng lệ như cuốn cắt đứt không gian. Mấy quản sự phụ trách lôi đài cảm thấy không ổn, lập tức nâng lên phòng hộ quanh khán đài.

“Ngươi bực này kiếm uy, không phá được ta đao.” Trần Kiệt vẫn chăm chú quán át đối thủ, nhẹ giọng nói.

“Không phá được?” Lý Tam Tư cảm giác như bị sỉ nhục, nhất thời thẹn quá hóa giận, quát lên: “C·hết đi!”

Cả người y đột ngột lao về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn trước mấy phần. Xung quanh chỉ thấy một đạo lưu quang lướt qua để lại một vệt thủy lưu dài sau lưng. Song kiếm huơ lên, thủy lưu kết thành hai đầu cự long, giây lát chém xuống, khí thế không gì cản nổi.

“Hào Long Phá Quân Sát!”

Trần Kiệt tựa như không thấy, hoặc không có phản ứng kịp, cứ như một pho tượng đá khổng lồ. Sát chiêu ngay bên trên, hắn thực sự không làm ra một chút phản ứng nào.

Nhưng trong mắt Lâm Trường Sinh, mọi thứ liền không đơn giản như vậy.

Trong đáy mắt khẽ lập lòe ngân quang



—------------------------

【Chủ thể: Trần Kiệt « Tu sĩ nhân tộc »】

【Xưng hào: Không có】

【Tu vi: Luyện Khí cửu trọng « Tiến độ: 78% »】

【Thọ mệnh: 192 năm…】

【Linh lực: 11480 /14000 « 82% »】

【Thể lực: 427/610 « 70% »】

【Nguyên thần: 500/500 « 100% »】

【Pháp bảo: Phá Thạch Đao « Đê giai trung phẩm »】

【Công pháp: Vận Linh quyết « Đê giai trung phẩm »】

—----------------------

Bảng thông tin trạng thái của Trần Kiệt hiện ra đem mọi suy tính của hắn hiện ra trước mắt Lâm Trường Sinh vô cùng rõ ràng.

Tại dòng 【Linh lực】 chỉ số đang điên cuồng rút đi.

Mà nhìn dòng chảy linh lực, tất cả đều được hướng quán thâu vào thanh Phá Thạch Đao kia.

“Trần Kiệt chuẩn bị phản công.”

Lâm Trường Sinh suy nghĩ một thoáng, liền cười nhẹ.

Kẻ này, thực rất đáng chú ý.

Mắt thấy Thái Sơn đổ mà ý không loạn, không thể không nói là một thiên tài chiến đấu.

Lúc này, Hào Long Phá Quân lấy thế lôi đình đánh xuống. Trần Kiệt đột nhiên động, Phá Thạch Đao tựa cơn gió chém ngược lên, lưỡi đao thoáng chốc hóa đỏ rực như nung. Nói ra thì chậm, kỳ thực tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trần Kiệt xoay người, tấn đảo giữ vững, eo hùm vặn đem Phá Thạch Đao chặn lại Hào Long Phá Quân của Lý Tam Tư!

Chung quanh nhất thời chỉ thấy có một t·iếng n·ổ lớn, một tràng quang mang chói mắt bắn ra xung quanh. Màn trướng phòng hộ thoáng chốc run lên, những quản sự phụ trách lôi đài sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, cố hết sức mới đem uy lực một đao kia ngăn chặn không cho lan ra bên ngoài.

Ầm ầm ầm!

Lôi đài khói bụi mù mịt, thoáng chốc không thể rõ được kết cục trận đấu. Trọng tài lôi đài cũng sững sờ trong giây lát, mãi về sau mới sực tỉnh lại, vội vàng phất tay, linh quang lóe lên hóa thành một đạo cuồng phong thổi bay khói bụi che tầm mắt

“Kìa là…”

Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên. Tiếp đó, cả khán đài xung quanh rơi vào một mảng im lặng.