Chương 04: Báo danh thảo phạt
Nhưng chính định hướng ban đầu của hắn, cũng không phải là Trận Đạo giả và Linh Phù sư.
Cho dù là vậy, Vô Ảnh Túc này cũng có cấp bậc quá thấp, căn bản không hề lọt vào pháp nhãn Lâm Trường Sinh.
Lựa chọn vũ kỹ hay công pháp, cũng là cần có kỹ thuật.
Nếu phù hợp với bản thân, dù là cấp thấp cũng có thể phát huy đại khái từ đầu khoảng sáu thành uy năng, luyện tới lô hỏa thuần thanh, có thể vượt cấp phát huy, hoàn toàn vượt qua phẩm cấp ban đầu, tựa như là hòa thành một thể với bản thân một dạng bản năng.
Ngược lai, nếu là cấp cao mà không thích ứng, sẽ khiến tác dụng của vũ kỹ hoặc công pháp giảm nhiều, bản thân cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
Nếu bất cứ vũ kỹ hay công pháp nào đều có thể thích hợp, chẳng phải cứ lựa chọn phẩm cấp càng cao càng tốt hay sao?
Một cuốn bí tịch khác nằm cạnh Vô Ảnh Túc, Lâm Trường Sinh đáy mắt lập lòe ngân quang, thoáng chốc liền hứng thú.
—------------------------
【Ngân Ảnh « Đê giai trung phẩm »】
【Tiêu hao: 60 « Linh lực »】
【Cơ chế: Tạo ra một phân thân màu bạc, bắt chước công kích của bản thể, uy lực không đổi, có thể di chuyển tùy ý của người thi triển.】
【Thời gian duy trì: 2 khắc】
【Khác: Công kích linh hồn tác dụng lên phân thân khiến bản thể chịu 5% sát thương linh hồn. Phân thân bị phá hủy sẽ khiến bản thể tiêu hao 1 điểm Nguyên thần. Mọi tiêu hao khi thi triển, di chuyển,.. đều tính lên bản thể】
【Mô tả: Vũ kỹ phân thân thuật đơn giản, người sáng tạo là một thích khách, tuy nhiên chỉ là tàn thứ phẩm, không phải hoàn chỉnh】
—------------------------
Phân thân chính là một vũ kỹ đánh lừa kẻ địch, nhưng đồng thời cũng có thể làm một thủ đoạn công kích. Nếu vây công thi triển ra một đám phân thân, có thể là một cái nhiễu loạn thủ đoạn phi thường lợi hại.
Tính toán một chút, nếu thi triển Ngân Ảnh rồi tung ra Vô Ảnh Túc, lực sát thương gây lên từ cả hai trúng mục tiêu sẽ là gấp 2 lần. Ngân Ảnh cũng có thể tùy ý chọn vị trí triệu hồi, trong chiến đấu cơ hồ là một cái ám chiêu rất lợi hại.
Nhưng điểm quan trọng, phân thân Ngân Ảnh trực tiếp liên kết thần hồn với bản thể.
Mặc dù có thể tùy ý điều khiển di chuyển, nhưng trong chiến đấu tinh thần hầu như tập trung toàn bộ để đối phó với tình huống trước mặt, nếu phân ra một tia chú ý điều khiển phân thân, cuộc chiến có thể đảo hướng theo một chiều hoàn toàn khác.
Hơn nữa, nếu phân thân bị phá hủy, bản thể cũng sẽ mất 1 điểm Nguyên thần. Con số này nghe có vẻ không nhiều, nhưng Nguyên thần cơ hồ là không thể khôi phục, trừ phi đạt tới Ngưng Thần cảnh, nếu không sẽ coi như một cái tổn thương vĩnh viễn, vô phương cứu chữa.
Điểm yếu này, chính là một cái tử huyệt.
Ngân Ảnh, trừ phi là xuất kỳ bất ý, nếu không sẽ khó mà có tác dụng được.
“Hệ thống lần này xem ra không tệ.”
Lâm Trường Sinh có chút cảm khái. nếu như không có hệ thống trình bày rõ ưu nhược điểm, e rằng hắn cũng muốn chọn Ngân Ảnh.
Tàng Thư Lâu bình thường bình thường vốn không mấy ai lai vãng, cả tòa lâu khổng lồ, chỉ có một thân ảnh qua lại, tiếng bước chân tưởng như không ai nghe thấy lại hiện lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.
Dạo quanh một hồi, rốt cục Lâm Trường Sinh dừng lại trước một cuốn bí tịch.
Trong đáy mắt, ngân quang chợt lóe.
—--------------------
【Lạc Thủy Quyển Vũ Bộ «Đê giai trung phẩm»】
【Tiêu hao: 10 - 50 «Linh lực - Thể lực »】
【Mô tả: Một chuỗi chiêu thức đơn lẻ gồm 7 thức】
【Kỹ năng liên kết không chặt chẽ, trong lộ tuyến sơ hở tràn đầy, tuy nhiên khả năng tùy cơ ứng biến cực cao, tác dụng tới đâu, tất cả đều phụ thuộc vào người sử dụng】
—--------------------
Hệ thống cũng không có đem bên trong thất thức nói ra, chỉ điểm sơ lược một vài thông tin cơ bản. Lâm Trường Sinh hơi kinh ngạc, tuy nhiên giây kế tiếp liền nở một nụ cười, lập tức cầm tới lệnh bài áp lên phong ấn trên bí tịch, giai khai phong ấn, kế tiếp tới bàn đá sao chép ngọc giản.
Bàn đá nhận được bí tịch liền bao phủ xuống một bàn kim quang, từ trong hư không xuất hiện một khối ngọc giản lam sắc, rất nhanh sau đó vô số văn tự tràn vào, ngọc giản liền ánh lên vô vàn chú văn kỳ ảo.
Sau một thoáng, kim quang dần tán đi, mà bí tịch cũng biến mất không thấy nữa. Ngọc giản sao chép Lạc Thủy Quyển Vũ Bộ nằm yên vị trên bàn, Lâm Trường Sinh liền thu vào không gian giới chỉ, sau đó đi ra bên ngoài.
Lâm Trường Sinh quyết định tham gia thảo phạt.
Hắn nghĩ, đi một chuyến thì cũng chẳng mất mát gì, dù sao các trưởng lão cũng sẽ tham gia bảo vệ, lại còn được thưởng lớn, không chừng về lại có thể có cơ hội tấn thăng đệ tử nội môn sớm một đoạn.
Suy nghĩ tự cho là sâu sắc trước đó sớm bị bạn nhỏ chúng ta quăng mười vạn tám ngàn dặm sau đầu.
Không lâu sau đó, hắn quay trở lại Đệ Tử Đường. Người đã vãn không ít, lác đác còn vài đệ tử tới báo danh muộn ở lại. Lâm Trường Sinh nhìn bóng nắng, xác định không còn sớm, hắn liền vội vàng tới báo danh tham gia.
Bên phải tiền sảnh đặt một chiếc án lớn. Một vị trưởng lão mặc y phục Thiên Nguyên Phong ngồi tiếp nhận đệ tử tới báo danh, bên cạnh là vài phụ tá giúp đỡ ghi chép.
“Trần Thừa, Luyện Khí cứu trọng, đạt.”
“Nguyên Xương, Luyện Khí cửu trọng, đạt.”
“Lục Thiếu Du, Luyện Khí cửu trọng đại viên mãn, đạt.”
“....”
Đứng chờ một lúc, rốt cuộc cũng tới lượt hắn. Vị trưởng lão phụ trách ghi danh kia cũng chẳng nhìn xe phía trước là người nào, chỉ bảo:
“Xuất trình lệnh bài thân phận đi, sau đó khảo thí tu vi, Khảo Linh Thạch ở kia.”
Lâm Trường Sinh đẩy lệnh bài của mình lên bàn tới trước lão, lại đặt tay lên Khảo Linh Thạch bên cạnh. Một tia linh lực chảy vào, cửu sắc huyễn văn liền hiện ra. Vị trưởng lão ghi danh kia chỉ đưa mắt nhìn, khẽ gật đầu, nói:
“Lâm Trường Sinh, Luyện Khí cửu trọng, đạt.”
“Đa tạ.”
Lâm Trường Sinh tiếp nhận lại lệnh bài, khẽ cúi người cảm ơn.
Vị trưởng lão Thiên Nguyên Phong đưa hắn một mảnh giấy nhỏ, trên ghi một vài thông tin. lâm Trường Sinh đưa mắt nhìn, là thông tin về đoàn đội được sắp xếp. Hắn ở đội số 7, đoàn 2.
“Năm ngày sau sẽ xuất phát, nơi tập kết là Thiên Nguyên ngoại môn viện. Nhà ngươi chớ quên thời gian đấy.”
Lâm Trường Sinh cũng ghi nhớ một chút thời gian,sau đó cười đáp:
“Đệ tử đã rõ, đa tạ sư trưởng nhắc nhở.”
“Ừm, về đi.” Vị trưởng lão Thiên Nguyên Phong kia cũng không nhiều lời. Mấy tên phụ tá lúc này bắt đầu thu dọn giấy tờ. Lâm Trường Sinh phát hiện ra mình là người cuối cùng tới báo danh, trong lòng hơi chút cảm khái: “Thật trùng hợp.”
“Vẫn là nên ổn định tu vi trước khi đi. Trước mắt, ta còn bốn ngày.”
Nghĩ thế, trong lòng hắn đã ra quyết định,
Bốn ngày, nghe ít thì cũng không ít, nhiều thì cũng chẳng nhiều. Lâm Trường Sinh muốn ổn định tu vi, bốn ngày như thế này là đủ